Cao Ánh Vy rơi nước mắt, dù Tiêu Hạo Lam đứng trước mặt cô đang cười, nhưng nụ cười ấy lại hết sức buồn bã.
Tiêu Hạo Lam không nói gì với Cao Ánh Vy nữa, mà xoay người đi về phía xa. Phân thân của Đế Vũ đang đứng trước Khổng Thương, thấy Tiêu Hạo Lam cứ đi như vậy thì cười rồi hô lên với Tiêu Hạo Lam: “Này, cứ thế mà đi sao? Hay là hai chúng ta kết hợp, đánh tan cả chiến đội Thiên Hạ này đi, kiểu gì họ chẳng thua ông... "Rầm...!” Phân thân của Đế Vũ còn chưa nói hết câu, thì Tiêu Hạo Lam đột nhiên chém thanh kiếm hắc ám dài trăm mét về phía Đế Vũ.
Đế Vũ tái mặt, vội vàng phản đòn, nhưng phân thân của ông ta mới được hình thành, năng lượng cũng mới đặt được đến Nhân Vương đỉnh phong mà thôi. Ông ta không phải đối thủ của Tiêu Hạo Lam. Dù Đế Vũ dùng hết sức lực để cản đòn, nhưng vương miện hắc ám của ông ta vẫn bị Tiêu Hạo Lam đánh vỡ chỉ tỏng một kiếm, bỗng chốc, khí thế của Đế Vũ cũng giảm sút đi không ít.
Sau khi Đế Vũ bị trúng một kiếm của Tiêu Hạo Lam, mặt ông ta lập tức tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạo Lam mà hét lớn: “ Tiêu Hạo Lam, ông muốn chết sao?"
Tiêu Hạo Lam đột nhiên quay người lại, lạnh lùng nhìn Đế Vũ chằm chằm” “À, muốn chết sao? Chờ khi nào thân thể thật của mình đến thì hẵng nói! Giờ còn chưa đi sao? Nếu còn không đi, tôi sẽ chém chết phần thân!”
Luồng khí trên người Tiêu Hạo Lam ầm ầm bay lên, Đế Vũ nhìn xoáy vào Tiêu Hạo Lam hồi lâu. Đột nhiên, lão cười nói: “Ha ha, được, tôi sẽ làm theo ông, dù sao đến cuối cùng các người cũng sẽ thua mà thôi, sao cũng được. Nếu ông muốn kéo cho họ thêm chút thời gian, thì... cũng được thôi, chiếm đoạt vận may của đế vương, như vậy cũng vui đấy, ha ha... "1
Đế Vũ cười lạnh một tiếng, thân thể lão ta bỗng lay động một chút, rồi xuất hiện bên cạnh Tiêu Hạo Lam, đi cùng Tiêu Hạo Lam về phía xa. Để tránh hiểu lầm, Tiêu Hạo Lam đi xa khỏi Kinh Bắc, không đụng đến rồng vàng quốc vận của chiến đội Thiên Hạ nữa.
Mà trong lúc Tiêu Hạo Lam và Đế Vũ sắp biến mất, Đường Ngọc Hiền bỗng mở miệng hét lớn về phía Tiêu Hạo Lam: “Tiêu Hạo Lam...
Bóng lưng Tiêu Hạo Lam bỗng sững lại. “Xin lỗi...!” Giọng Đường Ngọc Hiền khàn khàn, bà hô lớn với Tiêu Hạo Lam.
Thế nhưng, Tiêu Hạo Lam không dừng lại, mà đưa phân thân của Đế Vũ đi, biến mất trước tầm mắt mọi người. “Xin lỗi..." Nước mắt Đường Ngọc Hiền rơi lã chã, hốc mắt cũng đỏ bừng lên miệng bà không ngừng lẩm bẩm nói xin lỗi, bà chỉ muốn xin lỗi người kia mà thôi, nhưng cũng không thể thấy người đó nữa rồi...
Đường Ngọc Hiền biết rõ, hai mươi mấy năm trước, hôn lễ của mình và Tiêu Hạo Lam thực chất chỉ là một âm mưu mà thôi. Bà vì mục đích riêng của mình nên mới tiếp cận Tiêu Hạo Lam. Sau đó, bà kết hôn cùng Tiêu Hạo Lam, sinh ra Tiêu Hạo Thiên.
Nếu hỏi Đường Ngọc Hiền liệu có yêu Tiêu Hạo Lam hay không, có tình cảm với ông thật hay không? Điều này, Đường Ngọc Hiền cũng không biết. Thực chất, mấy năm nay, sau khi Đường Ngọc Hiền giả chết để rời khỏi nhà họ Đường, bà cũng từng nghĩ tới điều này vô số lần. Dù bà và Tiêu Hạo Lam có yêu nhau hay không, thì dẫu sao hai người họ cũng từng sinh sống với nhau hai mươi mấy năm. Dù không có tình yêu, thì cũng có tình thân.
Không yêu thật sao? Thật ra là có “Xin lỗi, tôi nợ ông, chỉ có thể chờ để kiếp sau mới trả được. Nếu như... nếu như có ngày ấy, Tiêu Hạo Lam, tôi nhất định sẽ làm một người vợ thật tốt, thật tốt... xin lỗi... Tiêu Hạo Lam đã đi xa, Đường Ngọc Hiền cảm nhận được. Lời nói của bà, Tiêu Hạo Lam cũng không thể nghe được, có lẽ bà chỉ đang nói cho chính mình nghe mà thôi...