Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 772: Chỉ một người



Cùng lúc đó, thời điểm mà Linh bước vào bên trong lối đi thần bí kia, ở phía xa xa mặt đất Thiên Hạ, sâu bên trong học viện Xã Tắc - Khổng Minh Hiền mặc một bộ quần áo trắng, thắt lưng giất một thanh kiếm dài, anh ta cũng đứng trước một cái thông đạo, trong ánh mắt của anh ta tràn đầy kiên định. Mà người đi phía trước Khổng Minh Hiên chính là một tồn tại mạnh nhất - cường giả Mặc Viện, còn có Mặc Thiên giờ đây đã tấn cấp Nhân Vương sơ kỳ.

Mặc Thiên cau mày nhìn Khổng Minh Hiện và nói: "Thiếu cung chủ, cậu thật sự đã chuẩn bị xong chưa? Vừa rồi Mặc Khâu mới đưa tin cho tôi, Linh đã tiến vào. Nhưng cậu phải biết rằng, đây là hai lối đi, coi như là Linh đã đi vào, nhưng trên cơ bản hai người các cậu sẽ không xuất hiện ở cùng một cái."

Khổng Minh Hiên rất bình tĩnh gật đầu đáp: "Ừ, tôi đã biết, hơn nữa Khổng Minh Hiền tôi cũng không cần bất kỳ ai phải đi cùng. Một lối đi chỉ có thể vào một người mà thôi." "Đúng..." Vẻ mặt Mặc Thiên nghiêm túc gật đầu.

Sau một lúc, đột nhiên Khổng Minh Hiền cười nhìn Mặc Thiên: "Tiền bối, thời điểm tôi ở chiến bộ Thiên Tàm đã từng nói, tôi là vận khí chi tử (con trai vận khí) của Thiên Hạ thế hệ này, tôi cũng cho là như vậy. Ông nói tôi nghĩ nhầm rồi sao? Còn nói là thế hệ này của chúng tôi, trước sau gì tôi vẫn không sánh bằng Tiêu Hạo Thiên?"

Nếu như là lúc trước Khổng Minh Hiền nói những lời này, rất có thể Mặc Thiên sẽ không lên tiếng, cũng không đáp lại anh ta. Nhưng giờ phút này, Khổng Minh Hiên muốn đi vào thông đạo, nơi đó là nơi không biết rõ sẽ đến đầu, trước khi Để triều Thiên Hạ gặp đại kiếp nạn thì phải tìm kiếm lối ra. Điều này cần bản thân phải bỏ ra một sự hi sinh rất lớn, bởi vì rất có thể anh ta có đi mà không có về.

Cho nên lúc này Mặc Thiên vô cùng chăm chủ nhìn Khổng Minh Hiên, gật đầu đáp: "Đúng vậy, cậu là thiếu cung chủ được truyền thừa chính thống của học viện Xã Tắc chúng ta. Khổng Minh Hiên, tôi khuyên cậu một câu, nếu như cậu lựa chọn ở lại, trước lúc Để triều Thiên Hạ thăng cấp, ngài hiệu trưởng tất nhiên sẽ truyền thụ tất cả các truyền thừa cho cậu! Dù sao... Cậu mới là lớp học sinh thay mặt cho học viện, và tương lai..." Lúc Mặc Thiên nói tới đây, giọng nói vô cùng trầm, phức tạp đến tận cùng.

Sau đó Mặc Thiên mở miệng, ánh mắt rất đỗi phức tạp liếc Khổng Minh Hiền: "Thật ra... Ai, quên đi không nói nữa. Thiếu cung chủ, tôi muốn... Cậu, hẳn là hiểu được những lời tôi vừa mới nói đại biểu cho ý gì... Ngài hiệu trưởng... Ngài ấy sắp không chịu được nữa rồi."

Mặc Thiên nói xong, Khổng Minh Hiền cũng im lặng. Qua một lúc lâu sau, Khổng Minh Hiền cắn răng gật đầu nói: "Ừ, tôi biết được, thật ra ngài hiệu trưởng vẫn luôn chuẩn bị cho tôi, coi như là tôi không thể thức tỉnh đạo Chân Hoàng lần thứ hai, thì ông ấy vẫn truyền thừa tất cả mọi thứ lại cho tôi, có đúng không?"

Mặc Thiên im lặng gật đầu.

Khổng Minh Hiên cúi đầu, sau một khoảng thời gian ngắn im lặng, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên, đột nhiên Khổng Minh Hiên nở nụ cười, cười nói với Mặc Thiên: "Chỉ có điều, Mặc Thiên tiền bối, tôi không muốn ông hiệu trưởng chết, tôi cũng không muốn trên người tôi cắn nuốt hết tất cả công lao của mấy đời hiệu trưởng, con đường kia... Quá đau thương, không đúng sao?"

Mặc Thiên không nói gì, bí mật sâu nhất trong học cung Xã Tắc, chính là thời khắc cuối cùng trước khi các đời hiệu trưởng buông tay, bọn họ đều đẩy tất cả thực lực của bản thân truyền thừa toàn bộ cho hiệu trưởng đời tiếp theo, ai cũng như vậy. Mà từ nghìn năm trước đến tận bây giờ, trên người Khổng Thương đã chịu tải rất nhiều.

Chỉ chờ đến khi mặt đất Để triều Thiên Hạ đời thứ ba xuất hiện, khi đó, ngay cả một số quy tắc trong cả vùng đất này cũng sẽ biến mất. Một ít trói buộc trên người Khổng

Thương cũng buông ra, bao gồm cả Đường Ngọc Hiền cũng giống như vậy. Hai người lớn nhất hai bên mặt Thiên Hạ ẩn giấu sâu nhất, súc tích ngọn nguồn của bọn họ, còn xa mới phóng ra ngoài. "Ha ha... Khổng Minh Hiện tôi! Mới là vận khí chi tử của Đế triều thế hệ này... Tiêu Hạo Thiên, cuộc chiến đấu to lớn cuối cùng này! Yên tâm, đến lúc đó, nếu anh không chịu đựng nổi thì tôi sẽ cứu anh về... Ha ha ha! Chờ tôi! Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu!" Khổng Minh Hiền cũng cất tiếng cười to, bước chân vào bên trong thông đạo không biết tên...