Tiêu Hạo Thiên thấy thế cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, sau đó anh hít sâu một hơi nói: “Được, cảm ơn sự tín nhiệm của mọi người dành cho tôi, vậy tôi sẽ đảm nhận chức quan chỉ huy của hành động lần này.”
Sau khi Tiêu Hạo Thiên khách sáo nói một câu, sắc mặt hoàn toàn trở nên nghiêm túc. Anh đưa mắt lạnh băng như dao quét nhìn bốn phía một cái, giọng điệu hết sức nghiêm túc nói: “Lời cảnh cáo tôi đã nói lúc trước, tất cả mọi người nhất định phải làm được nghiêm chỉnh chấp hành pháp lệnh, người chống lại mệnh lệnh không tuân theo điều động đừng trách tôi trở mặt không nhận người." “Yêu cầu duy nhất của tôi là mọi người làm tốt công tác phối hợp, nghiêm khắc mà nói, lần này lực lượng cao cấp bốn phương chúng ta lần đầu tiên hợp tác chiến đấu, tôi hy vọng mọi người... một người cũng không thể thiếu. Nghe rõ rồi chứ?” “Rõ..!” Tiếng hô của đám người Dương Hạ ầm ầm vang dội, tất cả đều cúi đầu lên tiếng trả lời Tiêu Hạo Thiên.
Máy bay tiêm kích tiếp tục nhanh như tên bắn bay về phía tây. Trong khoang máy bay, sau khi xác định được quan chỉ huy của hành động lần này, mọi người lại một lần nữa trao đổi thêm về kế hoạch tác chiến cụ thể và môi hình trận địa tấn công, cùng lúc cửa ngõ bốn phương cũng bắt đầu không ngừng báo cáo tin tức mới nhất của phía tây đại lục với bọn họ bên này.
Sau một giờ đồng hồ, đám người Tiêu Hạo Thiên ngồi trên máy bay tiêm kích, bay đến không phận của phía tây đại lục, hoàn tòa rời xa đất đai Thiên Hạ rồi. Trên sân bay quốc tế của Kinh Bắc, Henry của chiến đội Hùng Sư cuối cùng cũng chạy tới. Sau đó thân hình Henry chợt lóe lên, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trụ sở chiến tranh của Kinh Bắc.
Gần như ngay khi Henry hiện ra thân hình, bay tới chỗ trụ sở chiến tranh của Kinh Bắc Thiên Hạ, trên bầu trời trụ sở chiến tranh, thân hình của Đường Ngọc Hiền và Khổng Minh Hiên trực tiếp bay lên. Hai người đều nhíu chặt lông mày lại.
Hiện nay tình hình thế giới thay đổi khôn lường, mỗi giờ mỗi phút đều xảy ra thay đổi dữ dội, nhất định phải thận trọng thì càng phải thận trọng. Bây giờ dù sao lực lượng đỉnh cấp của Thiên Hạ gần như đều rời đi rồi, lúc này trong thời buổi mất mặt Henry của đỉnh phong Nhân Vương là một cường giả đỉnh phong Nhân Vương duy nhất tới đây.
Sau thời gian hít thở vài cái ngắn ngủi, thân hình của Henry ầm ầm xuất hiện ở trong vùng trời ngoài cửa lớn của trụ sở chiến tranh. Chỉ là khi Henry muốn tiếp tục tiến gần thêm lại bị hai người Đường Ngọc Hiền và Khổng Minh Hiền chặn đường. Phía sau bọn họ là chỗ quốc vận của Thiên Hạ, hai tháng trước thể ngưng tụ quốc vận của Thiên Hạ đã dời đến khu vực trụ sở chiến tranh này rồi.
Tuy Đường Ngọc Hiền và Khổng Minh
Hiện đều nhận định hôm nay Henry không dám làm xằng bậy, anh ta đến Thiên Hạ cũng là để xin lỗi và xin viện trợ. Nhưng hai người vẫn không dám mạo hiểm. Ngộ nhỡ Henry ra tay với quốc vận của Thiên Hạ vậy thì phiền phức rồi. “Người đến chính là tôn giả Henry?" Đường Ngọc Hiền lên tiếng hỏi Henry với giọng điệu cứng rắn. Tuy Khổng Minh Hiền không nói chuyện nhưng lúc này ông ta cũng điềm tĩnh đứng ở bên cạnh Đường Ngọc Hiền, hơi thở bức người khóa chặt lấy Henry. Đọc truyện mới nhấ t tại Truyệ n88.net
Henry cảm nhận được thái độ của Đường Ngọc Hiền và Khổng Minh Hiên, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ đau khổ. Anh ta thở dài một hơi, chắp tay làm lễ với Đường Ngọc Hiền và Khổng Minh Hiên, sau đó lên tiếng: “Đường tôn, Khổng tôn, kẻ hèn này có lễ. Những chuyện trước kia mà chiến đội Hùng Sư làm với Thiên Hạ... Tôi rất xin lỗi.” “Không cần phải xin lỗi, chiến tranh giữa các chiến đội rất bình thường. Lần này anh Henry tới đây là muốn thế nào?” Trong giọng nói mang theo hương vị vô cùng lạnh nhạt,
Đường Ngọc Hiền tiếp tục hỏi.
Đêm nay Đường Ngọc Hiền đã thấy Tiêu Hạo Lam rồi, người này vốn dĩ cũng là người máu mặt của công chúa Đế Triều, vì thế tâm trạng của bà vốn rất khó chịu. Mà cái tên đỉnh phong Nhân Vương của chiến đội Hùng Sư trước mắt này, trong lòng Đường Ngọc Hiền cũng không có chút xíu thiện cảm nào. Dù sao trước kia chiến đội Hùng Sư phải người đuổi giết con trai Tiêu Hạo Thiên của bà cũng chẳng phải một lần hai lần.
Khóe miệng Khổng Minh Hiền không dấu vết run rẩy một cái, có phần thương hại nhìn thoáng qua Henry trước mặt. Chiến đội của các anh nhiều lần phải người đuổi giết con trai nhà người ta, bây giờ các anh lại dám tới đây xin viện trợ? Thật là... rất thú vị nha.
Có điều hôm nay tâm trạng của người máu mặt Đường Ngọc Hiền này rất không thoải mái, Khổng Minh Hiền cũng không dám vào lúc này mở miệng kích thích Đường Ngọc Hiền. Đường Ngọc Hiền không nhìn Henry với sắc mặt tốt, Khổng Minh Hiền cũng như vậy.