Trên ban công ngôi nhà của Tiêu Hạo Thiên ở thành phố Sài Gòn, anh tất điện thoại di động và nhìn lên những ngôi sao trên bâu trời đầy sao xa xăm với nụ cười trên môi. Một lúc sau, anh cảm thấy tâm trạng của mình trở nên tươi sáng hơn, và anh đã bị đè nén nhiều năm. Hầu hết những phiên muộn cũng đã tiêu tan.
"Hạo Thiên, anh làm sao vậy? Sao muộn vậy rồi không đi ngủ?" Ngay sau đó, Cao Ánh Vy cả người đang mặc một chiếc áo dài trảng bằng ren với đôi chân dài trắng nõn, đi chân trần, từ phía sau Tiêu Hạo Thiên. Cô đã ngủ rồi, nhưng không hiểu sao cô lại tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy không có Tiêu Hạo Thiên ở bên cạnh, liền đi ra ngoài tìm anh, tối nay Thúy Hồng ngủ ở phòng khác.
Tiêu Hạo Thiên mỉm cười quay người lại, đưa tay ra ôm lấy Cao Ánh Vy, Cao Ánh Vy khịt mũi hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao đâu, anh chỉ muốn ôm em thôi. Hiện tại anh cảm thấy cuộc sống rất vui vẻ hạnh phúc và mĩ mãn" Tiêu Hạo Thiên nói bên tai Cao Ánh Vy.
"Ừm, em cũng cảm thấy rất vui. Em hy vọng chúng ta có
thể tiếp tục hạnh phúc như thế này trong tương lai" Khuôn mặt của Cao Ánh Vy đặt trên ngực Tiêu Hạo Thiên, và hai cánh tay sen trắng ôm lấy eo Tiêu Hạo Thiên.
Khi Tiêu Hạo Thiên quay lại, Cao Ánh Vy đã ngủ rồi nên anh không quấy rây cô, nhưng nhìn lúc này thấy Cao Ánh Vy đã tỉnh, Tiêu Hạo Thiên thì thầm vào tai cô: "Vợ à, tối nay con gái chúng ta không ngủ cùng chúng ta."
Cao Ánh Vy không khỏi run lên khi nghe những lời đó, mặt cô lại đỏ bừng, và cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Mỗi lần cơ thể cô đều phản ứng rất xấu, đôi khi ngay cả một lời nói của Tiêu Hạo Thiên cũng khiến cô đỏ mặt. Ngay sau đó Cao Ánh Vy ngượng ngùng đỏ mặt, trong mắt mang theo vài phần mong đợi, có chút ngượng ngùng gật đầu: "Ừm, Thúy Hồng không có ở đây"
Tiêu Hạo Thiên mỉm cười và nói với Cao Ánh Vy: "Sau đó chúng ta làm gì?"
“Ừm, nhưng hãy im lặng đi, mẹ và mọi người đều đã ngủ, đừng đánh thức họ" Cao Ánh Vy nói với Tiêu Hạo Thiên bằng một giọng rất trâm.
Tiêu Hạo Thiên mỉm cười, cúi xuống và ôm Cao Ánh Vy, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Cùng lúc đó, Tiêu Phong Vân đang giam giữ Lâm Phương Lan ngoài cống biệt thự nhà họ Tiêu ở Hà Nội, đột nhiên thay đổi vẻ mặt, nhìn về phía Tiêu Chiến Minh, nói nhỏ: "Ba..."
Tiêu Chiến Minh gật đầu với anh ta, và sau đó cả hai quay lại và đi về phía sân nơi Lâm Phương Lan đang ở. Khi hai người mở cửa, họ nhìn thấy Lâm Phương Lan đã chết. Cổ của cô ta đã bị chặt đứt.
"Ba, có người vừa tới..." Tiêu Phong Vân nói, nhìn về phía thi thể Lâm Phương Lan.
Tiêu Chiến Minh nhìn anh ta với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và nói, "Vừa rồi không có ai ở đây"
"Nhưng, ba, nhìn cổ của Lâm Phương Lan" Tiêu Phong Vân muốn nói thêm gì đó. Anh ta chưa kịp nói xong thì Tiêu Chiến Minh đã ngắt lời anh ta: "Nhớ! Vừa rồi không có ai ở đây! Tôi đã giết Lâm Phương Lan! Cô ta bị chó cản đến chết! Con hiểu không?”
Cơ thể Tiêu Phong Vân kịch liệt run lên, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nghĩ đến hai cường giả Thần cấp bí cảnh mà trước đây hẳn cảm nhận được trên biển lửa, sắc mặt lại biến đổi trầm trọng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng củi đầu xuống. Gật đầu và nói một cách nghiêm túc: "Đúng vậy, chưa có ai ở đây"