Sự Trở Lại Của Vô Thượng Tiên Đế (Tiên Đế Bất Bại)

Chương 102: Trần Thiên Bảo mắng to



Lý Hiên mở bàn tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn dần hình thành một con rắn đen tuyền. Con rắn kia sinh động như thật, ánh mắt lạnh như băng.

“Con rắn này tên là rằn ăn xương, tôi sẽ để nó bò vào xương cốt của ông, nó sẽ từ từ gặm nhấm cốt tủy của ông, mỗi lần ăn một ít, không nhiều cũng không ít, sau 365 ngày, xương cốt tủy của ông đều sẽ bị ăn hết, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất tuyệt.”

Nói xong, con rắn kia trực tiếp bò từ bàn tay Lý Hiên lên đùi Trần Thiên Bảo.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên Bảo sợ tới mức thét chói tai.

“Lý Hiên, cầu xin cậu, nể tình khi xưa tôi từng mua rất nhiều đồ chơi cho cậu, tha cho tôi đi.”

Lý Hiên cười nói: “Ông mua cho tôi những thứ đó chỉ là để che mắt cha tôi mà thôi. Hơn nữa, lần nào ông mua quà cho tôi, khi rời đi cha tôi đều sẽ tặng cho ông mấy món đồ của quý hơn gấp trăm lần.”

“Nhưng người đối xử thật lòng với ông như thế lại bị ông phụ bạc.”

Ngay sau đó, con rắn kia chui vào trong xương đùi của Trần Thiên Bảo.

Gương mặt Trần Thiên Bảo lập tức trở nên vặn vẹo, cơn đau đến cực điểm khiến cơ thể ông ta trở nên co rút.

Giờ phút này, ông ta muốn chết cũng không được. Cuối cùng ông ta cũng hiểu cảm giác của Trịnh Ngọc Minh vừa nãy.

“Trần Thiên Bảo, có khi chết với một số người là chuyện hạnh phúc. Đáng tiếc, loại hạnh phúc này, một năm sau ông mới được trải nghiệm.”

Trong ngón tay Lý Hiên lại bay ra một con sâu màu đỏ.

“Đây là trùng ăn não, nó sẽ tiến vào trong đầu của ông, từng chút một gặm nhấm óc của ông, ông sẽ rất hưởng thụ cảm giác này.”

Giọng Lý Hiên vô cùng bình đạm như đang tám chuyện bình thường, nhưng nội dung lại khiến da đầu người ta tê dại, toàn thân ớn lạnh.

Ngay cả Diệp Thanh Tuyết cũng không khỏi rùng mình.

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Cháu ngoại của mình đáng sợ quá.” Trần Thiên Bảo trợn trừng mắt, vô cùng hãi hùng. Ông ta không ngờ Lý Hiên vẫn không chịu bỏ qua cho ông ta mà hắn còn dùng phương thức càng tàn nhẫn

hơn, quả thực chính là ma quỷ.

Ngay sau đó, con sâu kia bay xuống giữa hai đầu lông mày của Trần Thiên Bảo.

Đôi kìm bắt đầu cắt vào máu thịt giữa hai đầu lông mày của ông ta, muốn khoét một lỗ để chui vào đầu của ông ta.

Trần Thiên Bảo hét lên muốn ngất đi nhưng lại phát hiện mình vô cùng tỉnh táo.

“Đúng rồi, quên nói cho ông biết, trong một năm nay, cho dù ông có đau đớn cỡ nào đều sẽ không ngất xỉu, thậm chí ông cũng sẽ không ngủ được, không đói chết, đây là hình phạt của ông.”

Giọng nói nhàn nhạt của Lý Hiên quanh quẩn bên tai Trần Thiên Bảo.

“Lý Hiên, mày sẽ không được chết tử tế, mày sẽ gặp báo ứng..”

Trần Thiên Bảo mắng to.

“Tôi quên mất, ông cứ hét như thế sẽ tạo thành ô nhiễm tiếng ồn mất.”

Lý Hiên vừa dứt lời, Trần Thiên Bảo phát hiện đầu lưỡi trong miệng mình trực tiếp nổ tung, chỉ có thể ô ô a a.

Ngay sau đó, cổ họng của ông ta đau đớn, rồi đến cả tiếng nức nở cũng không còn, chỉ có thể đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Lúc này Lý Hiên mới vừa lòng xoay người.

Nhìn thấy Diệp Thanh Tuyết đứng sững ở cửa, hắn hơi mỉm cười: “Dì thần người ra đó làm gì, chúng ta nên đi tìm một người khác tính sổ tiếp thôi.”

Lúc này Diệp Thanh Tuyết mới phản ứng lại, nhắm mắt đi theo bên cạnh Lý Hiên.

Mãi đến khi đi ra khỏi tòa nhà, đầu óc của bà ấy vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn.

Cảnh tượng được chứng kiến hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết của bà ấy.

“Rốt cuộc năm năm này Lý Hiên đã trải qua những gì? Thủ đoạn đáng sợ tựa quỷ thần này từ đâu mà ra?”

Nhưng Diệp Thanh Tuyết lại chờ mong, nếu để cho những kẻ đứng sau diệt nhà họ Lý biết Lý Hiên của hiện giờ, không biết chúng sẽ có biểu cảm tuyệt vời thế nào.