Lý Hiên khế cau mày.
Trong thế giới tu tiên căn bản không có lưu truyền mấy cái thứ đó, nhưng xét đến việc đây là trên trái đất, có một cái lò bằng sắt đen cũng không tệ.
"Bây giờ đưa tôi tới đó đi."
"Vâng."
Hoàng Giang Thái gật đầu.
Chiếc xe trực tiếp thay đổi phương hướng và đi đến nơi ở của nhà họ Hoàng.
Là chúa tể chân chính của Sở Châu, cánh cửa sơn đỏ của nhà họ Hoàng đặc biệt uy nghiêm.
Chiếc xe chạy thẳng vào rồi dừng lại trong sân.
Hoàng Giang Thái tự mình mở cửa xe cho Lý Hiên.
Cảnh tượng này khiến rất nhiều vệ sĩ của nhà họ Hoàng đứng canh gác xung quanh chấn động.
Lúc này, một người đàn ông trung niên vội vàng bước tới. "Cha, con nghe nói cha đã về."
Nói xong, ánh mắt ông ấy nhìn về phía Lý Hiên đang đứng ở bên cạnh.
Đang lúc ông ấy đang thắc mắc người này là ai thì Hoàng Giang Thái đã giới thiệu: "Đây là Lý tiền bối."
Nghe được hai chữ "tiền bối", Hoàng Bản Sơ chợt hốt hoảng rồi vội vàng cúi đầu hành lễ.
“Tiểu chất Hoàng Bản Sơ, bái kiến tiền bối."
Phải nói cha mẹ của Lý Hiên và Hoàng Bản Sơ thuộc cùng
một thế hệ, nhưng bây giờ ông ấy lại tự xưng là tiểu chất, điều này khiến Lý Hiên cảm thấy hơi quái dị.
Nhưng sau khi nghĩ lại, hẳn cũng không quan tâm đ ến chỉ tiết này nữa.
Hản nói với Hoàng Giang Thái: "Dẫn đường đi."
"Vâng."
Hoàng Giang Thái vội vàng gật đầu rồi đi lên phía trước.
Hoàng Bản Sơ cung kính đi theo sau, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Lý Hiên.
Hoàng Bản Sơ đã sớm biết việc bên cạnh cha mình có một cường giả cấm ky, nhưng ông ấy không ngờ cường giả cấm ky lại còn trẻ như vậy.
Ba người cùng nhau đi đến hòn non bộ ở sân sau nhà họ Hoàng, chỉ thấy ngón tay của Hoàng Giang Thái nhẹ nhàng di chuyển trên tảng đá, đột nhiên một cánh cửa từ từ mở ra và lộ ra một lối đi dẫn thẳng xuống lòng đất.
Vừa bước vào lối đi, một mùi hương của dược liệu xộc thẳng vào mũi.
Hoàng Giang Thái giải thích: "Phòng luyện đan của nhà họ Hoàng nẵm ở vị trí sâu chừng sáu trăm mét ở dưới lòng đất, ở đó có mạch lửa ngầm, là một nơi luyện đan lý tưởng."
Vừa bước vào trong, một luồng khí cực nóng phả vào mặt.
Có rất nhiều người bận rộn lui tới, không ngừng lựa chọn các loại dược liệu.
Lý Hiên dùng thần thức nhìn thoáng qua đã biết rắng dưới lòng đất có năm phòng đá luyện đan và trong mỗi phòng đá đều có một lò luyện đan.
Lò luyện đan trong phòng luyện đan phía trong cùng là lò lớn nhất và có chất lượng cao nhất.
Hoàng Giang Thái giải thích: "Tỷ lệ luyện đan thất bại rất cao. Cho dù năm lò luyện đan đang luyện chế suốt ngày đêm, tỷ lệ tạo ra được đan dược cũng thấp đến đáng thương, không đủ để phần lớn cao thủ trong Ẩn Điện tu luyện."
Lý Hiên gật đầu, không cần Hoàng Giang Thái nói thì hắn cũng nhìn ra được.
Có khi kỹ thuật của những luyện đan sư này còn không bằng những đệ tử của đan tông, tỷ lệ thành công mà cao thì mới thấy lạ.
Nhưng ở đây có một mạch lửa ngầm, điều này Lý Hiên thật không ngờ tới.
Mạch lửa ngầm không chỉ có thể dùng để luyện đan mà còn có thể dùng để tu luyện.
Lý Hiên đi đến vị trí trung tâm, nơi có một cái giếng, nhưng trong giếng không có nước mà là dung nham đỏ rực.
Khi đến gần chiếc giếng lửa, nhiệt độ cực kỳ cao, như thể sắp nướng chín người.
Đúng lúc này, một ngọn lửa nhiên bùng phát từ giếng lửa, mang theo một làn sóng nhiệt đáng sợ giống như một con rồng lửa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, dù là nhân viên công tác hay cha con Hoàng Giang Thái đều thay đổi sắc mặt, vội vàng lùi ra phía sau.
Nhiệt độ của ngọn lửa khủng khiếp đến mức ngay cả tu luyện giả cũng không thể chịu đựng được.
Hoàng Bản Sơ càng hoảng sợ nói: "Tiền bối cẩn thận." Tuy nhiên, trên mặt Lý Hiên không hề có chút dao động nào.
Khi ngọn lửa sắp đến gần cơ thể hẳn, hẳn mới giơ lòng bàn tay trắng nõn lên.
Trong phút chốc, ngọn lửa biến thành một con mèo ngoan ngoãn.
Không chỉ dừng lại trước mặt Lý Hiên, mà ngọn lửa còn không ngừng nhảy loạn theo sự chuyển động lên xuống của lòng bàn tay Lý Hiên.
Lý Hiên giống như một vị đế vương trong lửa, mọi ngọn lửa đều phải tuân theo mệnh lệnh của hẳn.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh bị sốc, đồng thời cũng khiến Hoàng Bản Sơ sững sờ.