Sự Trở Lại Của Vô Thượng Tiên Đế (Tiên Đế Bất Bại)

Chương 57: Bức tranh này quá kỳ lạ



“Nếu bọn họ biết cha đột phá Tiên Thiên thì chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.”

“À phải rồi, lập tức lan truyền tin tức, cha đột phá Tiên Thiên cần tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng, cha muốn khiến cho mọi người khiếp vía một phen.”

“Vâng.”

Hoàng Bản Sơ lập tức gật đầu nói: “Con sẽ đi làm ngay.”

Nói xong, Hoàng Bản Sơ lập tức chạy ra ngoài.

Trong nhà trẻ.

Trước khi tan học, Vương Vi n Các bạn nhỏ ơi, các em nộp bài tập hôm qua nhé, sau khi nộp xong là có thể tan học.”

“Vâng thưa cô.”

Tất cả các em nhỏ đều lấy tờ giấy trong cặp sách nhỏ của mình ra và háo hức đặt lên bục giảng.

Một bé trai chạy vội quá, ngã nhào xuống mặt đất, lau nước mũi gào khóc.

Vương Vi không khỏi lắc đầu.

Thật ra những giáo viên dạy trường mầm non đều là những bảo mẫu dỗ trẻ con.

Đến khi dỗ dành con sâu nước mũi đó xong, tiếng nhạc tan học cũng vang lên.

Trước cổng trường.

Đóa Đóa mang cặp sách nhỏ vui vẻ chạy ra ngoài, thẳng thừng dang cánh tay ra, nhào thẳng vào lòng của Lý Hiên.

Lý Hiên bế con gái của mình, sau đó chào tạm biệt Vương Ví.

Thái độ của Vương Vĩ với Lý Hiên vẫn rất lạnh lùng.

Có điều Lý Hiên có thể đến đón con gái mình đúng giờ, điều này khiến ấn tượng của Vương Vi với Lý Hiên thay đổi một chút.

Đương nhiên, chỉ là một chút mà thôi.

Sau khi tiễn hết tất cả các bé, Vương Vi quay trở lại văn phòng.





Cô bạn thân đã nói là muốn đến đây nhưng vẫn chưa đến, thế là Vương Vi chán nản lật xem tranh vẽ của các bé.

Những bức tranh tuy có đủ hình thù kỳ quái nhưng lại đầy tính trẻ con.

Nhìn thấy những bức tranh này, Vương Vi không khỏi mỉm cười.

Vẽ tranh không phải là mục đích, mục đích là để các em bé tương tác với cha mẹ của mình.

Chẳng mấy chốc, Vương Vi nhìn thấy tên của Đóa Đóa.

“Đóa Đóa có thiên phú trong phương diện vẽ tranh, không biết Đóa Đóa vẽ gì nào?”

Khi nhìn thấy hai con hổ, Vương Vi liền mỉm cười.

Lúc chuẩn bị đặt sang bên cạnh xem những bức tranh khác, giây tiếp theo, đôi mắt cô ấy chợt dừng lại.

Bởi vì giây phút đó, cô ấy cảm thấy con hổ lớn như đang sống, có một loại cảm giác rất sống động.

Vương Vi lập tức cầm bức tranh lên và nghiêm túc nhìn lại, chỉ cảm thấy càng nhìn càng kinh hãi.

Khi cô ấy càng tập trung, cảm nhận được thật sự nhìn thấy một con hổ, thậm chí còn có một luồng sức mạnh của một con hổ đang lao thẳng vào mặt mình.

Thậm chí sống lưng cô ấy cũng đổ mồ hôi.

“Rõ ràng chỉ là tranh vẽ nguệch ngoạc mà thôi, sao lại có cảm giác này chứ?”

Lúc này, cửa văn phòng được mở ra, khiến Vương Vi sực tỉnh.

“Cô giáo Vương vẫn chưa về à?” Một cô giáo quên lấy cốc nước, quay lại văn phòng lấy. Lúc này Vương Vi mới thở phào nhẹ nhõm, kiềm chế sự

sợ hãi trong lòng, cười nói: “Tôi đang chờ bạn đến đón, à cô xem, cô ấy đến rồi này.

Chỉ nghe thấy chuông điện thoại vang lên, cô ấy đứng dậy, nhưng lại không thả bức tranh trong tay xuống.

Bức tranh này quá kỳ lạ, cô ấy phải nghiên cứu một lát.