Ánh mắt ông ta nhìn Lý Hiên như nhìn ma quỷ.
“Cản hắn lại cho tao.”
Từ Văn Uyên hét lớn, ông ta sợ thật rồi.
Chỉ là, vừa dứt lời, Lý Hiên đã bước từng bước về phía ông ta.
Mà nơi hắn đi qua, từng tổ trưởng phân tổ đều biến thành sương máu. “Cái này...”
Trong đôi mắt Từ Văn Uyên tràn đây kinh hoàng.
“Tao đã nói, tao muốn mày chết, không ai có thể cản.”
Lý Hiên vừa dứt lời, Từ Văn Uyên lập tức có cảm giác bị một lực lượng kh ủng bố bao trùm, sau đó cả người ông ta bị lôi đến trước người Lý Hiên.
“Âm, rầm”
Như thể có một ngọn núi lớn đ è xuống, cả người ông ta quỳ xuống trước Lý Hiên, hai đầu gối lập tức phụt ra máu.
“AI” Từ Văn Uyên hét to.
Nhưng vừa phát ra âm thanh thì lại đột ngột im bặt, dường như có một thứ lực lượng vô hình đang bóp chặt lấy cổ họng ông ta.
Từ Văn Uyên là cường giả Tông Sư.
Nhưng vào khoảnh khắc này, ông ta có cảm giác như mình chỉ là một con rối gỗ bị giật dây, bất lực trước người trước mặt này như thể ông ta đang đối mặt với thần thánh.
“Giờ mày có thể lên đường rồi.”
Ngay sau đó, thất khiếu của Từ Văn Uyên chảy máu, trực tiếp ngã quy xuống đất, tắt thở.
Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại vài người, tất cả đều hồi hộp nhìn Lý Hiên. Đối với bọn họ mà nói, Lý Hiên chính là thần chết.
“Bùm.”
Giang Phá vốn đang ngồi tại chỗ trực tiếp quỳ xuống.
“Đừng giết tôi, hành động lần này không liên quan gì tới tôi, là Từ Văn Uyên tự quyết định.”
“Tôi vẫn luôn ghi nhớ lời anh nói, luôn khuyên bảo bọn họ đừng chọc vào anh nhưng họ lại không nghe.”
Giang Phá kể lại toàn bộ ngọn nguồn, anh ta thật sự rất sợ, sợ bản thân sẽ chết giống như đám người Từ Văn Uyên.
Người trước mặt rõ ràng không để tổ hành động đặc biệt vào mắt, là một người thật sự thờ ơ với sinh mạng.
“Rầm, rầm, rầm.”
Trong đại sảnh liên tục vang lên tiếng người tổ hành động đặc biệt ngã xuống.
Rất nhanh chỉ còn lại một mình Giang Phá. Giờ phút này, lưng Giang Phá ướt đẫm mồ hôi lạnh, vạt áo cũng ướt đẫm. Anh ta nói xong liền nhắm hai mắt lại, coi như cam chịu số mệnh.
Điều có thể làm thì anh ta đã cố làm rồi, tiếp theo cũng chỉ có thể phó thác cho số mệnh.
Nhưng hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, khi Giang Phá mở mắt ra, Lý Hiên đã không còn trước mặt anh ta nữa.
Giang Phá ngã phịch xuống đất, há to miệng hít thở không khí, cả người như thể vừa mới được vớt từ trong nước ra.
Anh ta coi như đã nhặt được cái mạng này về rồi.
Mà ở bên kia, Lý Hiên cũng không rời khỏi cứ địa của tổ hành động đặc biệt Sở Châu, mà là xuất hiện trong một phòng hồ sơ.
Tổ hành động đặc biệt phụ trách tất cả các vụ án siêu nhiên ở Sở Châu, có lẽ họ sẽ có hồ sơ ghi chép lại thảm án của nhà họ Lý năm năm trước.
Quả nhiên, Lý Hiên đã nhanh chóng tìm được hồ sơ về vụ việc cách đây năm năm.
“Gia chủ nhà họ Vương, Vương Lãng, theo lệnh của Uông Chấn hoa g iết chết vợ chồng nhà họ Lý. Sau khi nhà họ Lý bị diệt, tất cả sản nghiệp đều rơi vào trong tay Trần Thiên Bảo.”
Về vụ án nhà họ Lý chỉ có mấy dòng này, không còn gì khác.
Tổ hành động đặc biệt căn bản không có ý định điều tra vụ án nhà họ Lý, thế thì rất kỳ lạ.
Trừ khi là có người nào đó ra lệnh cho họ không được điều tra thêm nữa. Còn có Trần Thiên Bảo. Trong đầu Lý Hiên xuất hiện một bóng người.
Trần Thiên Bảo lúc đó là tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn nhà họ Lý, cha hắn cực kỳ tin tưởng Trần Thiên Bảo.
Trước kia lúc nào ông ta tới thăm nhà họ Lý đều sẽ không quên mua vài món đồ chơi cho hắn.
Hai năm sau khi nhà họ Lý vừa mới phá sản, Lý Hiên còn nhớ công ty nhà họ Lý bị mấy chủ nợ chia cắt, mà Trần Thiên Bảo cũng phá sản theo nhà họ Lý. Trước khi đi, ông ta còn cho Lý Hiên mấy chục nghìn, lúc ấy Lý Hiên còn rất cảm động.
“Nếu Trần Thiên Bảo cũng phá sản, vậy sao ông ta có thể nắm giữ toàn bộ sản nghiệp nhà họ Lý trong vòng ba năm ngắn ngủi được?”