Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 22: Tình cảm một thời



Cuối cùng Dương Thiên Long vẫn không dám đắc tội với Lâm Bình.

Ông ta có được địa vị như hiện giờ, có thể nói là có liên quan trực tiếp tới Lâm Bình.

Hơn nữa theo quan điểm của ông ta, bối cảnh của Lâm Bình sâu không lường được.

Không chỉ không thể đắc tội, còn phải nịnh bợ thật tốt, tương lai, có lẽ có thể khiến ông ta phát triển hơn nữa.

Chẳng qua Dương Thiên Long nghĩ như vậy, nhưng người khác không biết.

Những lời này vừa nói ra, lập tức khiến Lâm Nhã và Lý Nguyên Tùng mở to mắt nhìn.

Vẻ mặt khó mà tin được.

Nhất là Lý Nguyên Tùng, cả người anh ta đều run rẩy.

Không có khả năng.

Kịch bản vốn không nên như thế này!

Lâm Bình, anh có tài đức gì mà khiến anh Long nể mặt anh như vậy, tình nguyện giết người anh em của mình, cũng cần phải thỏa mãn yêu cầu của Lâm Bình.

Sao lại có chuyện này được?

Mà lúc này, Ngô Thành luôn quỳ rạp trên đất mặt xám như tro tàn, giống như cha mẹ chết đến nơi!

Những lời này của anh Long, đó chính là phán ông ta tội tử hình.

Lâm Bình, rốt cuộc là có lai lịch gì?

Mà khiến anh Long không dám đắc tội!

Bỗng nhiên Ngô Thành nghĩ tới một chuyện.

Anh Hoàng chết, anh Long phất lên, có lẽ người khác không biết sao lại thế này, nhưng làm thuộc hạ của anh Long, anh ta từng nghe nói tới rồi.

Là vì anh Hoàng đắc tội với một người trẻ tuổi.

Không phải chứ?

Đồng tử của Ngô Thành co rút lại.

Lần này, căn bản không cần Dương Thiên Long ra chỉ thị, ông ta lập tức nhào tới, quỳ trước người Lâm Bình.

“Cậu Lâm, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, cầu xin cậu người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, tha cho tôi một con đường sống đi, cậu coi tôi như phân chó thối, vừa thối lại vừa bẩn, đừng làm bẩn cậu…”

Ngô Thành không ngừng dập đầu, cầu xin tha thứ.

Lâm Bình đứng dậy, chỉnh lại góc áo của mình, phủi quần áo, lúc này mới dời mắt nhìn Ngô Thành đang quỳ trên đất cầu xin tha thứ.

“Ông phạm vào lỗi lâm không thể tha thứ!”

“Nhưng có một câu, trái lại ông nói đúng, ông đúng là phân chó thối, giết ông, tôi ngại bẩn tay!”

Sau khi nói xong, Lâm Bình cất bước đi về phía cửa.

Lúc đi tới bên cạnh tên đầu trọc Dương Thiên Long, Lâm Bình lại mở miệng lần nữa: “Cho chó ăn đi!”

Nói ra rất nhẹ nhàng bâng quơt Nhưng khiến tất cả mọi người ở đây, đều không rét mà run!

Cho dù là Dương Thiên Long, nghĩ tới hình ảnh đó, cả người ông ta cũng khế run rẩy.

Vẻ mặt Lâm Bình thì rất bình tĩnh, anh từng nói rồi, anh muốn Ngô Thành chết với phương thức tàn nhẫn nhất, tất nhiên là anh nói được thì phải làm được.

Sau khi dặn dò xong, Lâm Bình không ở lại đây nữa, lại bước tiếp về trước.

Nhưng bây giờ, anh lại đi tới trước người Lâm Nhã và Lý Nguyên Tùng.

“Anh… Anh muốn làm gì?”

Lý Nguyên Tùng run run nói.

Lúc này đây, anh ta đâu còn một chút phong độ thân sĩ trước đây nữa.

Hai chân cũng không nhịn được run lên.

“Lâm Bình, không phải là anh nghĩ chuyện này liên quan tới Nguyên Tùng đấy chứ, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, căn bản không có khả năng làm chuyện này, chắc chắn là do người đàn ông kia muốn đổ oan cho anh ấy!”

Lâm Nhã vội vàng chắn trước mặt Lý Nguyên Tùng, có chút sợ Lâm Bình ra tay.

Lâm Bình liếc mắt nhìn Lâm Nhã một cái, ánh mắt anh hơi phức tạp.

Đối mặt với kẻ địch, anh tàn khốc máu lạnh, không chút nương tay, khiến kẻ địch nghe tin mà sợ mất mật.

Đối mặt với người thân, anh luôn duy trì trái tim mềm mại.

Cuối cùng, Lâm Bình thở dài nói: “Lâm Nhã, nếu em còn coi anh là anh trai em, còn có một chút tin tưởng anh mà nói, vậy thì nghe anh, rời khỏi cậu ta, cậu ta không lương thiện đâu!”

Nghe thấy thế, cơ thể Lâm Nhã hơi run rẩy, cắn chặt môi, cuối cùng giống như dỗi, trong giọng nói có chút tức giận: “Anh đều đi làm trai bao, có tư cách gì nói tôi?”

Lâm Bình khẽ lắc đầu, không nhìn Lâm Nhã nữa.

Mà nhìn về phía Lý Nguyên Tùng, vỗ bả vai anh: “Kết cục của cậu vốn sẽ thảm hại hơn, nhưng nể mặt Lâm Nhã, chỉ một lần, nếu lại tái phạm tiếp, tôi sẽ khiến cậu hối hận vì đã tới thế giới này.”

“Còn nữa, nếu cậu dám thương tổn Lâm Nhã, cho dù cậu chạy trốn tới chân trời góc biển, tôi cũng có thể nghiền cậu thành tro!”

Sau khi nói xong, Lâm Bình rút tay về, không để ý tới bất kỳ kẻ nào nữa, sải bước rời đi.

Mà từ cửa phòng VIP, tới ngoài cửa hành lang, có rất nhiều người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen, bọn họ lập tức rối rít lùi về sau, tránh sang hai bên, nhường ra một con đường rộng.

Bọn họ kính sợ cúi đầu, không dám nhìn Lâm Bình, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Nếu đổi lại là người bình thường, đối mặt với trường hợp như vậy, chỉ sợ bị dọa chân mềm nhũn rồi.

Mà vẻ mặt Lâm Bình thì bình tĩnh.

Lâm Nhã nhìn bóng lưng Lâm Bình, trong lòng không khỏi có chút cảm giác dâng trào.

Cho dù có thiên quân vạn mã ngăn cản.

Tôi cũng quyết chí tiến lên.

Đôi bàn tay của Lâm Nhã nắm chặt lại, rất chặt.

Lúc này, bỗng nhiên cô ta có chút dao động, Lâm Bình nói anh từng đi lính, nhưng bây giờ đã xuất ngũ, chuyện này, thật sự là nói dối sao?

Chẳng qua rất nhanh, suy nghĩ của Lâm Nhã bị Lý Nguyên Tùng xen ngang mất.

“Anh… Cánh tay của anh…”

Lý Nguyên Tùng hơi hoảng sợ.

“Làm sao vậy?”

Lâm Nhã vội vàng nhìn về phía Lý Nguyên Tùng.

“Anh, cánh tay của anh không cử động được nữa rồi!”

Lý Nguyên Tùng dùng sức, muốn cử động tay trái.

Tay trái, toàn bộ đều mất đi tri giác rồi!

Mà bên bả vai trái, chính là từng bị Lâm Bình vỗ.

“Chắc chắn là do Lâm Bình làm, để em đi tìm anh ta.”

Lâm Nhã lập tức có phản ứng.

Cô ta muốn đi tìm Lâm Bình.

Lý Nguyên Tùng cũng vội vàng đuổi theo, đâu dám ở lại đây nữa.

Nhưng Lý Nguyên Tùng vội vàng kéo Lâm Nhã lại, bây giờ, lại cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám đi tìm Lâm Bình gây phiền phức nữa.

Đó là bạn khiến anh Long đều phải thỏa hiệp, trừ phi cha ra mặt còn tạm.

Mà lúc này, Lâm Bình đã tìm được Tô Uyên và Tô Phi Tuyết.

“Anh không sao chứ?”

Tô Uyên nhìn thấy Lâm Bình, lập tức lo lắng hỏi.

“Gô thấy tôi giống có việc gì sao?”

Lâm Bình khẽ cười.

Tô Uyên nhìn Lâm Bình, trên người anh không có bất kỳ vết thương nào, ngay cả quần áo đều không có nếp nhăn, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Nếu không vì Tô Phi Tuyết, cô tuyệt đối sẽ không chỉ đứng ở đây đợi.

“Chat”

Tô Phi Tuyết khóc nức nở, lập tức nhào vào trong lòng Lâm Bình.

Lâm Bình ôm lấy Tô Phi Tuyết, dịu dàng xoa đầu Tô Phi Tuyết nói: “Phi Tuyết đừng sợ, không sao đâu.”

Tô Phi Tuyết dựa vào bả vai Lâm Bình, lúc này mới gật đầu, sau đó vùi đầu vào trong cổ Lâm Bình, vươn tay nhỏ ra ôm chặt lấy cổ anh.

“Vừa rồi có một người đàn ông đầu trọc, dẫn theo nhiều người như vậy, nói là tới giúp anh giải quyết phiền phức, chuyện này là sao thế?” Tô Uyên vẫn hơi lo lắng, đồng thời cũng có chút tò mò: “Anh có quan hệ với xã hội đen à”

Lâm Bình sửng sốt.

Nếu Tô Uyên biết anh có quan hệ với những thế lực ngầm này, cho dù rất cảm kích anh, nhưng sau này chưa chắc sẽ yên tâm giao Tô Phi Tuyết cho anh.

Lâm Bình biết rất rõ, sở dĩ lúc ấy Tô Uyên đồng ý để anh làm cha giả của Tô Phi Tuyết, có một nguyên nhân rất lớn trong đó, chính vì anh là quân nhân xuất ngũ, nhân phẩm đáng †in cậy, gia cảnh sạch sẽ.

Lâm Bình cười nói: “Đâu có, một chiến hữu của tôi từng là bạn tốt với ông ta, tên đầu trọc kia lập tức coi tôi như bạn, nể mặt mũi của tôi mà thôi, chỉ là tình cảm một thời, bây giờ dùng hết sạch, sau này không có khả năng có quan hệ nữa rồi.”

Nghe thấy thế, quả nhiên là Tô Uyên hơi nhẹ nhàng thở ra.

“Lâm Bình, hôm nay thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh…”

Mãi đến lúc này, Tô Uyên mới lộ ra chút dịu dàng của phụ nữ.

Lúc trước cho dù đối mặt với Ngô Thành, hay là ở trước mặt Tô Phi Tuyết, cô đều giả bộ kiên cường.

Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, làm sao không có chút hoảng sợ nào.

“Tôi là cha của Tô Phi Tuyết, đương nhiên chuyện này tôi phải làm rồi.”

Lâm Bình cười nói.

Vừa nói anh vừa bế Tô Phi Tuyết, cùng Tô Uyên đi về phía thang máy, chuẩn bị đưa Tô Phi Tuyết về nhà.

Mà ngay sau lưng Lâm Bình, cách anh không xa lắm.

Lâm Nhã và Lý Nguyên Tùng đều nghe thấy hết những lời Lâm Bình mới nói.

Tình cảm một thời!

Đã dùng hết sạch!

Sau này không có quan hệ nữa!

Trong lòng Lâm Nhã không khỏi dâng lên chút cảm giác mất mát.

Hóa ra Lâm Bình chỉ dựa vào tình cảm với một người bạn mà thôi, anh vần là tên vô tích sự mới ra tù, là “trai bao” được tổng giám đốc nữ bao nuôi.

Mà ở trong mắt Lý Nguyên Tùng, thì xuất hiện vẻ tàn nhẫn.