Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 26: Chỉ bảo Khu biệt thự Thanh Hài



Sáu giờ sáng ngày hôm saul Lâm Bình và Chu Thanh thức dậy, ra cửa luyện tập buổi sáng.

Nhưng khi Lâm Bình và Chu Thanh ra khỏi biệt thự thì thấy trong biệt thự bên cạnh có hai bóng dáng.

“Anh bạn trẻ, cô Chu ThanhI”

Trần Chính Quốc thấy Lâm Bình ra ngoài, lúc này chào hỏi.

Hôm nay là ngày Lâm Bình hẹn ông ta truyền thụ Vịnh Xuân Quyền, bình thường ông – †a đều tỉnh dậy lúc bảy giờ, nhưng lần trước ông ta phát hiện, vậy mà Lâm Bình còn dậy sớm hơn ông ta, vì thế hôm nay ông ta cố tới gọi Trần Thu, sáng sớm đã ở ngoài đợi.

“Ông Trần, chào buổi sáng!”

Lâm Bình và Chu Thanh cũng cười đáp lại.

Sau khi chào hỏi xong, Lâm Bình nói: “Ông Trần, mỗi sáng tôi đều phải luyện tập buổi sáng, làm phiền ông đợi tôi một lát nữa.”

“Đây là đương nhiên, anh bạn trẻ cứ đi đi, đúng lúc tôi cũng phải vận động làm nóng người một lát!”

Trần Chính Quốc cười nói.

Lâm Bình gật đầu, lúc này mới dẫn Chu Thanh chạy ra bên ngoài.

“Vậy mà còn để ông nội phải đợi…”

Trên gương mặt Trần Thu xuất hiện bất mãn.

Cho dù biết thân phận của Lâm Bình không đơn giản, khiến ông nội vô cùng eoi trọng, nhưng trong lòng Trần Thu vẫn có chút không vui.

“Trần Thu, cháu đã quên những lời ông đã nói với cháu rồi à?”

Trần Chính Quốc nghiêm túc nói.

“Cháu biết rồi, ông nội!”

Trần Thu mím môi nói.

Cô ta hơi khó chịu, phóng tầm mắt nhìn cả thành phố Hải Châu này, ai dám khiến Trần Chính Quốc đợi chứ.

Chỉ có duy nhất tên này!

Một tiếng sau, Lâm Bình và Chu Thanh trở Bọn họ đi thẳng tới chỗ sân biệt thự nhà Trần Chính Quốc.

“Anh bạn trẻ, mau vào đi.”

Trần Chính Quốc thấy Lâm Bình đã đến, vội vàng đi tới nghênh đón.

“Ông Trần không cần khách sáo như vậy đâu.

Đối với những binh sĩ già xuất ngũ, anh hùng nhiều tuổi, Lâm Bình vẫn luôn duy trì sự kính trọng.

Sau đó anh đi thẳng vào vấn đề: “Vịnh Xuân Quyền, sau khi trải qua nhiều lần thay đổi rất nhiều chỉ tiết, đã xảy ra biến hóa rất lớn.

“Giống như quyền thứ hai, chuyển sang chiêu thức quyền thứ ba, sức mạnh sẽ yếu hơn ba phần ban đầu, như vậy giảm bớt tổn thương ở các đốt ngón tay.”

Lâm Bình vừa nói, vừa tập cho Trần Chính Quốc xem.

Trần Chính Quốc ở phía sau Lâm Bình tập theo anh, bắt đầu từ đầu tới cuối, biểu diễn Vịnh Xuân Quyền một lần.

Càng về sau, Trần Chính Quốc càng kinh ngạc, sau đó hóa thành vô cùng rung động, cùng với khó mà tin được.

“Quá kỳ diệu, quá kỳ diệu rồi!”

Theo Lâm Bình đánh một bộ Vịnh Xuân Quyền đổi mới xong, trên gương mặt Trần Chính Quốc tràn ngập kích động, cảm xúc hiện giờ khó mà có thể nói nên lời.

Đánh bộ Vịnh Xuân Quyền này, Trần Chính Quốc không chỉ không cảm thấy cơ thể có gánh nặng gì, trái lại khiến sức mạnh của Vịnh Xuân Quyền phát huy tới điểm tối đa, nếu đối đầu với kẻ địch, hiệu quả sẽ càng tốt hơn nhiều.

Không chỉ như vậy, tinh thần của ông ta càng thêm sảng khoái, trong cơ thể giống như có dòng nước ấm chảy qua.

“Ông Trần, ông luyện Vịnh Xuân Quyền mấy chục năm, võ thuật đã luyện tới cực hạn rồi, ông tiếp tục luyện tập theo bộ Vịnh Xuân Quyền này, chưa tới ba tháng, thì có thể luyện ra nội lực rồi.”

Lâm Bình cười nói.

“Nội lực!”

Nghe thấy thế, toàn thân Trần Chính Quốc chấn động.

Trong mắt ông ta tràn ngập kinh ngạc, sau đó lập tức mừng như điên.

Võ công hiện đại, không giống võ thuật tu tiên hư cấu, tự mình có thể dời non lấp biển gì đó, hay là lập tức có thể che trời, nhưng tu luyện võ công tới mức cực hạn, thì có thể sản sinh ra nội lực trong người.

Giống như một số bộ võ thuật chúng ta biết là Bát Quái Chưởng, Hồng Gia Quyền, Đàm Thoái Quyền, bao gồm cả Vịnh Xuân Quyền, đều là một số võ công vận dụng lực của bắp thịt gân cốt, sản sinh ra lực mạnh dùng để đối đầu với địch.

Nhưng nếu luyện gân cốt tới mức tận cùng, thì có thể sản sinh ra khí lực trong lục phủ ngũ tạng, khi sử dụng, lúc đó sức mạnh sẽ tăng gấp bội, thậm chí tắng mấy chục lần.

Đây là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu người luyện võ.

Tuy Trần Chính Quốc không tính là người luyện võ chân chính, nhưng ông ta luyện Vịnh Xuân Quyền, tất nhiên là cũng rất khát vọng loại cảnh giới này.

“Ơn đức này của cậu, tôi suốt đời khó quên.”

Lúc này, Trần Chính Quốc cúi người hành lễ với Lâm Bình.

Cho anh sự kính trọng lớn nhất!

Lúc này Lâm Bình cũng đáp lễ lại.

“Cậu Lâm, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết có nên nói hay không?”

Trái lại, trên mặt Trân Chính Quốc lộ vẻ do dự, sau khi Lâm Bình truyền thụ Vịnh Xuân Quyền cho ông ta, ông ta không còn gọi Lâm Bình là anh bạn trẻ nữa, mà gọi cung kính là cậu Lâm.

“Ông Trần cứ nói, đừng ngại!”

Lâm Bình cười nói.

“Là thế này, cháu gái của tôi coi như có chút thiên phú luyện võ, không biết cậu Lâm có thể nhận con bé làm học trò, chỉ bảo một chút không?”

Trong lòng Trần Chính Quốc có chút tâm tư, thứ nhất Trần Thu thật sự có thiên phú luyện võ, đối với luyện võ cũng có chút hứng thú, nếu không thì ông ta không có khả năng truyền thụ Vịnh Xuân Quyền cho cô ta.

Thứ hai, Trần Chính Quốc cũng muốn mượn chuyện này, làm cầu nối quan hệ chân chính với Lâm Bình.

Chuyện nhân duyên gì đó, ông ta nhìn ra được, Lâm Bình không phải loại người háo sắc, cũng không dám hy vọng xa vời, nhưng nếu Lâm Bình đồng ý nhận Trần Thu làm học trò, đây chính là vẹn toàn đôi bên rồi.

“Ông Trần, chuyện nhận học trò, chỉ sợ không được.” Lâm Bình không phải người trong giang hồ, sư phụ mở tông môn lập môn phái gì đó, cũng không phải muốn mở võ quán, dạy người ta võ thuật, anh là người đứng đầu “Thanh Sơn”, lấy Thanh Sơn làm chủ, chuyện nhận học trò chắc chắn là không làm được.

“Nhưng chỉ bảo một chút, trái lại không thành vấn đề.” Sau đó Lâm Bình bổ sung thêm.

Nghe thấy thế, trong lòng Trần Chính Quốc có chút thất vọng, nhưng chuyện này nằm trong dự liệu của ông ta, có thể chỉ bảo một chút, cũng xem như là có một chút quan hệ rồi.

“Trần Thu, cháu nhanh tới làm lễ với cậu Lâm đi!”

Lúc này Trần Chính Quốc vui vẻ nói.

Nhưng vẻ mặt Trần Thu lạnh như băng, không tình nguyện lắm.

Theo quan điểm của cô ta, cho dù Lâm Bình xuất thân ở biên giới phía bắc, thân phận không thấp, nhưng nhìn không giống cao thủ chút nào, cô ta muốn nhận thầy, vậy cũng cần phải bái cao thủ thực sự làm thầy, không phải bái một người thân phận, địa vị có vẻ cao làm thầy.

Đây là kiêu ngạo của cô ta!

“Ông Trần không cần khách sáo như vậy đâu.” Lâm Bình nhìn ra được Trần Thu không Tình nguyện, nên nói: “Trần Thu là nữ, tôi dự định để Chu Thanh chỉ bảo thêm cho cô ấy, như vậy sẽ càng thích hợp hơn một chút.”

Lâm Bình không so đo với Trần Thu, hơn nữa anh thật sự tính toán như vậy.

Chỉ đạo luyện võ, khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc cơ thể, Chu Thanh và Trần Thu đều là phụ nữ, không cần phải cố ky đến vấn đề này rồi.

Nhưng Lâm Bình vừa nói như vậy.

Trần Thu lập tức rất tức giận, trên đôi má trắng nõn xuất hiện vẻ giận dữ.

“Anh cảm thấy, tôi không có tư cách để anh chỉ bảo sao?”

Trần Thu nghiến răng liếc mắt nhìn Lâm Bình, vẻ mặt như băng sương, rõ ràng là biến thành công chúa băng giá.

“Cô hiểu lầm rồi!” Tươi cười trên mặt Lâm Bình chậm rãi biến mất, anh lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, nếu cô lý giải như vậy cũng được!”

Cô nhóc này, có chút vô lễ rồi.

Anh kính trọng Trần Chính Quốc, cho nên có thể yêu ai yêu cả đường đi, rất thân thiết với Trần Thu.

Nhưng đây không phải là lý do để Trần Thu có thể vô lễ với anh.

Cô nhóc này, ngay từ lần đầu tiên gặp anh, đã không cho anh sắc mặt tốt, tất nhiên là Lâm Bình sẽ không thèm để ý tới cô ta.

“Hừ!” Sắc mặt Trần Thu càng lạnh lùng hơn: “Anh có dám đấu một trận với tôi không, nếu anh thắng tôi, đừng nói là nhận anh làm thầy, anh bảo tôi gả cho anh, tôi cũng tuyệt đối không nói hai lời, nếu anh thua, anh phải nhận lỗi với tôi, anh dám không?”

“Trần Thu, cháu không được vô lẽ!”

Sắc mặt Trần Chính Quốc thay đổi, lúc này vội vàng quát lớn.

Nhưng làm vậy không chỉ không có hiệu quả, trái lại khiến sắc mặt Trần Thu càng lạnh lùng hơn rồi.

Thậm chí còn cảm thấy ấm ức.

Có khi nào ông nội quát cô ta đâu.

Gho dù thân phận của Lâm Bình không thấp, nhưng nhà họ Trần bọn họ là gia tộc đứng đầu Hải Châu, cũng không kém người nào.

“Cậu Lâm, con nhóc này, từ nhỏ đã bị tôi chiều hư rồi, hôm nay chống đối cậu, mong rằng cậu không so đo với con bé!”

Lúc này Trần Chính Quốc lại nói với Lâm Bình.

Trần Thu không biết, nhưng ông ta thân là binh sĩ già xuất ngũ, cho nên suy đoán được một chút, thân phận của Lâm Bình ở biên giới phía bắc, tuyệt đối không sợ nhà họ Trần, thậm chí, nhà họ Trần đều không có khả năng trêu chọc nổi.

“Không sao!”

Lâm Bình lắc đầu, ý bảo Trần Chính Quốc yên tâm.

Sau đó anh nhìn về phía Trần Thu nói: “Cô đã muốn thi đấu như vậy, tôi có thể thỏa mãn cô, nhưng mà không cần cô gả cho tôi.”

“Anh nghĩ là anh sẽ thắng chắc sao?”

Nghe thấy thế, Trần Thu hừ lạnh một tiếng, lúc này liền bày ra chiêu thức mở đầu, ganh đua cao thấp với Lâm Bình.

Trần Chính Quốc thấy thế, thở dài, nếu Lâm Bình đã đồng ý so tài, tất nhiên là ông tạ không tiện mở miệng ngăn cản, chẳng qua ông ta có thể đoán được, Trần Thu sẽ bị thua thiệt lớn rồi.

Đúng lúc có thể cho cô nhóc kia nhớ thật lâu, nhà họ Trần có gia thế lớn ở Hải Châu, đám con cháu nhà họ Trần đều vô cùng kiêu ngạo, cho dù Trần Thu thường ở bên cạnh ông †a, tuy tốt hơn những người khác nhiều, nhưng cũng khó tránh khỏi hơi kiêu căng.

Lần này, đúng lúc có thể để cô ta biết, cái gì gọi là “núi cao còn có núi cao hơn Chỉ hy vọng không đắc tội Lâm Bình mới tốt.

Nhưng việc đã đến nước này, Trần Chính Quốc chỉ có thể ký gửi hy vọng, cuối cùng Lâm Bình sẽ không so đo với cô nhóc Trần Thu.

“Sao anh còn chưa chuẩn bị?”

Trần Thu thấy Lâm Bình đứng khoanh tay, càng cảm thấy Lâm Bình không tôn trọng cô †a.

“Hình thức câu nệ như vậy, quá dư thừa rồi!”

Lâm Bình thản nhiên nói.

“Anh…”

Trần Thu rất tức giận.

Chỉ cảm thấy nói không chừng Lâm Bình chỉ biết động tác võ thuật đẹp mắt, hù dọa mà thôi.

Lúc này cô ta muốn dạy cho Lâm Bình một bài học.

Nhưng ngay lúc Trần Thu sắp ra tay.

Lâm Bình chỉ hơi giơ tay lên, cong ngón †ay búng một cái.

Nhất thời, một luồng khí lực màu trắng mà mắt thường có thể nhìn thấy được, bắn nhanh †ừ đầu ngón tay của Lâm Bình ra.

“Vụt”

Tiếng xé gió truyền tới.

Trần Thu cảm thấy bên tai chợt lạnh.

Nhất thời, một sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống.

Trần Thu đứng ngây ra tại chỗ!

Vẻ mặt Trần Chính Quốc hoảng sợi Mãi đến khi sợi tóc của Trần Thu rơi xuống đất, lúc này Trần Chính Quốc mới lấy lại tinh thần, kinh hãi đến mức tận cùng, run run nói: “Ngoại phóng nội lực!”