Phó Chỉ Toàn nhìn khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ của Tiểu Lam khóc thành mặt mèo, cười, móc khăn tay ra lau lau cho nàng: “Nha đầu ngốc, khóc gì đâu, trong lòng thiếu phu nhân hiểu rõ, không cần lo lắng.”
Tiểu Lam luôn là vô điều kiện tin tưởng nàng, nghe nàng nói như vậy, lập tức chuyển buồn thành vui, hoan thiên hỉ địa mà nói: “Cũng đúng, thiếu phu nhân tốt như vậy, Tiểu Lam đều rất thích, càng miễn bàn tướng quân.”
Phó Chỉ Toàn cười đáp lại nàng, trong lòng lại không thoải mái, Tiểu Lam một cái nha đầu cũng lo lắng nàng không được trượng phu thích, vậy những người khác thì sao? Cha mẹ huynh tỷ nàng, Quý lão thái gia, còn có Phạm đại nhân này đó những người thực lòng quan tâm nàng, bọn họ có phải cũng cho rằng, nếu là một nữ nhân không được trượng phu yêu thích, đời này của nàng đều không có tương lai. ***
Ngày hôm sau, trời hơi tờ mờ sáng, Vạn thị đã thức dậy, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có.
Sau khi thức dậy, Vạn thị cũng không nhàn rỗi, phân phó người trong nhà đem phòng ở lại quét tước một lần, đặc biệt là gian sương phòng ở hậu viện kia, bà không màng một thân đau xót, tự mình đi giám sát, còn bảo nha đầu đem tất cả đồ dùng trong phòng này đổi mới toàn bộ.
Tiểu Lam trong lúc vô ý nhìn đến, thẳng chậc lưỡi, tiến đến bên tai Phó Chỉ Toàn, nhỏ giọng nhắc mãi: “Thiếu phu nhân, lão phu nhân đây là làm gì? Bà bố trí gian sương phòng ở hậu viện kia so với nhà chính còn đẹp hơn, chăn đều là dùng vải tố xa tanh một lượng bạc tử một thước để làm. Chẳng lẽ là muốn chuyển tướng quân tới gian phòng kia ở?”
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đồ vật quý trọng như vậy, nhà này cũng chỉ có Quý Văn Minh có tư cách dùng. “Ngươi gần đây có phải đã xem quá nhiều ác kịch bà bà.” Phó Chỉ Toàn hiểu rõ mà nhìn Tiểu Lam, liếc liếc mắt nhìn một cái đám người bận rộn trong viện, nhẹ giọng dặn dò, “Họa là từ trong miệng mà ra, Tiểu Lam, ngươi về sau nhớ rõ nói năng cẩn thận. Lời nói như vậy, ta về sau không nghĩ sẽ nghe được.”
Tiểu Lam cúi đầu: “Nô tỳ cũng chỉ dám ở trước mặt người nói như vậy.”
Phó Chỉ Toàn nhìn nàng: “Tai vách mạch rừng, không nghe nói qua sao? Nhớ kỹ, về sau ở trước mặt ta cũng không cho nói thị phi của chủ tử.”
Tiểu Lam nhìn thấy vẻ mặt của nàng nghiêm túc, không tự giác mà cúi đầu, quy củ mà nói: “Nô tỳ đã biết.”
Phó Chỉ Toàn lúc này mới yên lòng, ánh mắt lại lần nữa hướng phía tôi tớ trong viện đang vội vàng dọn đồ vật ở hậu viện.
Lớn thì cái giường, tủ quần áo, bàn trang điểm, nhỏ đến chung trà, chén trà, mấy đồ cũ, nhanh như chớp mà đổi thành mới. Hơn nữa mỗi kiện đều không phải hàng rẻ tiền, xem ra Vạn thị lúc này đã hạ khoản tiền vốn lớn.
Đoạn thời gian này bản thân mình hay đi sớm về trễ, cũng không biết nhà kho nhà mình đã đổi thành nhiều đồ vật đánh giá như vậy.
Người này đúng là không kiếm tiền, nên luôn luôn không biết kiến bạc có bao nhiêu khó, tiêu tiền tiêu tới giống như nước chảy.
Ha hả, Phó Chỉ Toàn nhìn thoáng qua Vạn thị cười đến đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên, hy vọng đến buổi chiều bà vẫn còn có thể cười được. Nàng nhưng không tin, trong tay Vạn thị có thể lấy ra được nhiều bạc như vậy.
***
Quý gia sáng sớm đã bận rộn như vậy, động tĩnh nháo đến không nhỏ, hàng xóm đều đã biết, sôi nổi tò mò mà lại đây hỏi thăm sắp xảy ra chuyện gì. Vạn thị gặp người liền nói, nhi tử của mình làm quan đã trở lại.
Không bao lâu sau, hàng xóm đều biết, Quý gia hôm nay có đại hỉ sự, cá biệt hàng xóm có người nhiệt tình còn lại đây hỗ trợ.
Vô cùng náo nhiệt mà bận rộn tới giữa trưa, cuối cùng đem trong nhà đều thu thập xong, lại nấu canh thịt dê bò. Vạn thị thay bộ đồ mới mua hôm qua, mặt đầy vui mừng mà đi ra cửa, tới trong viện, bà lại giơ tay xoa mặt, khẩn trương hỏi Phó Chỉ Toàn cùng Quý Mỹ Du: “Ta…… trên mặt của ta không nhìn thấy miệng vết thương chứ?”
Bà không nghĩ làm nhi tử mất mặt.
Phó Chỉ Toàn nhìn một tầng phấn trắng thật dày trên mặt bà, nhấp miệng không hé răng.
Chỉ có Quý Mỹ Du trước sau như một mà thành thật: “Nương, ngươi…… Ngươi nếu không vẫn là ở nhà chờ đại ca đi.”