Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 76



Vạn thị bị nàng lôi kéo như vậy, thân mình lung lay, bị người bên cạnh đẩy một cái, chiếc mũ có rèm ở trên đầu đột nhiên rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt trải rộng vệt đỏ, rất là khủng bố, một tiểu hài tử ở bên cạnh sợ tới mức há miệng, gào khóc lên.

Phụ cận một vòng mấy người tất cả đều im lặng, giống như là vây xem động vật quý hiếm nhìn chằm chằm Vạn thị. Rốt cuộc một nữ tắc nhân gia, trên mặt bị đánh ra nhiều vết thương như vậy cũng là hiếm thấy.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Vạn thị cũng ý thức được không thích hợp, bà gian nan há miệng thở dốc, khẩn trương giơ tay sờ đầu: “Ta…… mũ có rèm của ta đâu!”

Nói xong cũng mặc kệ người ở đây, nhìn xung quanh đi nhặt mũ có rèm.

Đường phố hai bên vốn đang chen chúc chật chội, bà vừa động liền làm cho đám người xô đẩy, một đại thẩm béo như cái thùng ở bên cạnh bị trượt chân, trượt ngã lên trên người của Vạn thị.
Quý Văn Minh đang cưỡi ngựa ở trên đường, quay đầu vừa lúc thấy một màn như vậy, hắn sợ tới mức trái tim đều nhảy lên, thả người nhảy xuống ngựa, chạy lại đây, một chưởng đem đại thẩm béo đẩy đến trên đường cái, sau đó duỗi tay đỡ Vạn thị: “Nương, ngươi…… Vết thương trên mặt của ngươi là chuyện như thế nào?”

Phía sau Phó Chỉ Toàn thấy một màn như vậy, khóe miệng cong lên, không tiếng động mà cười, nhìn thoáng qua Sử ca đứng lẫn trong đám người mang mũ, che khuất mặt.

Sử ca kéo vành nón xuống, nghiêng người hướng ra bên ngoài, trong nháy mắt liền biến mất ở trong biển người

Yến Kinh Thành là tiền triều cố đô, có vài trăm năm lịch sử.

Lúc trước, khi tiền triều mới thành lập, trăm nghề hưng thịnh, cho nên con đường nội thành xây dựng cũng không rộng lớn. Tuy rằng sau này kinh thành cũng đã sửa qua rất nhiều lần, nhưng mấy tuyến đường chính bên trong thành lại không có động quá. Bởi vì phụ cận tuyến đường chính có không ít tòa nhà và cửa hàng của các đại quan quý nhân.
Cho nên Chinh Viễn đại tướng quân mang theo 500 thân vệ hồi kinh phục mệnh này cơ hồ là chật hết đường phố hai hên.



Quý Văn Minh dưới tình thế cấp bách đem đại thẩm béo đẩy ra ngoài, làm hại nàng thiếu chút nữa bị con ngựa của đoàn người dẫm trúng.

May mắn tướng sĩ cưỡi ngựa đằng sau phản ứng nhanh, kịp thời thít chặt dây cương, bằng không sẽ gây thành một hồi thảm kịch khôn lường.

Nhưng cứ như vậy, con ngựa kia vẫn là một chân dẫm lên trên váy của đại thẩm béo, váy bị móng ngựa đạp một phát, kéo rẹt một tiếng, một mảnh vải màu đỏ bằng 2 ngón tay bị mắc tung bay trên móng ngựa

Đại thẩm béo nhìn chiếc váy bị thiếu một mảnh, mặt đều tái mét, trong lòng nghĩ mà sợ vô cùng.
Hai tay của nàng chống đất, đứng lên, vội vàng chạy đến ven đường, một tay chống nạnh, một tay còn lại chỉ thẳng vào mặt của Quý Văn Minh rít gào: “Mắt của ngươi có mù hay không? Không thấy được đây là lề của đường cái sao, có ai như ngươi đẩy người như vậy sao? Cẩn thận ta đi Kinh Triệu Phủ cáo ngươi tôi mưu sát.”

Giọng nói của đại thẩm giống như sét đánh, chấn đến màng tai sinh đau, người ở phụ cận đều theo bản năng mà an tĩnh xuống dưới, nhìn về phía đối tượng bị nàng trọng điểm chiếu cố —— Quý Văn Minh.

Đại thẩm béo không hề phát giác, cúi đầu tiếc hận mà nhìn làn váy của chính mình một cái, quần áo thật tốt liền bị huỷ hoại như vậy.

Bởi vì vết thương trên mặt mẫu thân, Quý Văn Minh lúc này tâm tình phi thường không tốt, đại thẩm béo vừa lúc đụng vào đầu súng, hắn nhíu chặt mi, không kiên nhẫn mà nói: “Bao nhiêu tiền?”
Béo đại thẩm không buông: “Hàng xóm láng giềng, các ngươi phân xử giúp ta. Cái người này đem ta đẩy ra giữa đường, thiếu chút nữa bị ngựa đá chết, kết quả liền một câu xin lỗi cũng không có, giống như tống cổ ăn mày, đào mấy đồng tiền liền tưởng đem ta đuổi đi. Các ngươi nói, đây có còn thiên lý hay không?”

Thái độ vừa rồi của Quý Văn Minh xác thật không tốt, người chung quanh đều xem ở trong mắt, lúc này ngại với áo giáp trên người hắn, nên không dễ ra mặt chỉ trích, nhưng không ít người vẫn dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn, người quen biết nhau còn ghé vào cùng nhau chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhận thấy ánh mắt bất thiện của người chung quanh, Quý Văn Minh cũng ý thức được chính mình vừa rồi quá xúc động, đã nói sai.