Sự Tương Phùng Đẹp Đẽ

Chương 3: Kính rượu



"An Kiều, em đến đâu rồi?"

"Đang ở dưới lầu."

"Nhanh chút, chị ở phòng bao chờ em!"

"Được."

An Kiều tắt máy, cũng không biết hôm nay Tiêu Lạc kêu cô đến hội sở này làm gì. Cô một thân váy đen kính cổ, dài qua gối, mái tóc đen nhánh xoã ra sau lưng, dù trên mặt đeo khẩu trang nhưng chỉ cần người có mắt nhìn đều dễ nhận ra đây là một mỹ nhân, vừa thanh tao mà lại vừa quyến rũ.

Nhân viên phục vụ rất nhanh đưa An Kiều đến một phòng bao đã được đặt trước. Vừa bước vào đã thấy Tiêu Lạc kéo tay cô niềm nở giới thiệu: "Đây chính là An Kiều, mọi người nhìn xem có phải là một mỹ nữ hay không a?"

"Đúng vậy a, thật sự là một mỹ nhân!"

"Chị Tiêu đúng là có mắt nhìn, người đẹp như vậy phải nên bồi dưỡng thật tốt."

"Còn đẹp hơn mấy nghệ sĩ hạng A."

...

Mấy người đàn ông trong phòng nhìn chằm chằm An Kiều vừa xuất hiện ở cửa, gật đầu lia lịa phụ hoạ.

Nhìn cách ăn mặc và hoàn cảnh bây giờ thì An Kiều cũng mơ hồ đoán được ý định của Tiêu Lạc kéo cô đến đây.

Bỏ qua những ánh mắt đang bắn tới mình, cô lạnh nhạt ngồi vào chỗ.

"An Kiều à, đây là đạo diễn Ngô, vị kia là nhà sản xuất Hứa, còn bên kia là biên kịch Ân."

Tiêu Lạc giới thiệu từng người một, An Kiều cũng gật đầu chào hỏi.

Tiêu Lạc cười lấy lòng: "Đạo diễn Ngô, nghe nói ngài đang tìm diễn viên cho bộ phim mới, ngài thấy An Kiều có phù hợp vai nữ chính không?"

Vị đạo diễn kia là một người mập mạp, bụng phệ đang rót rượu, nghe Tiêu Lạc nói vậy thì liếc nhìn An Kiều như đang đánh giá, khẽ gật đầu: "Dáng dấp thì lại rất là hợp, còn về 'kỹ năng' thì phải xem biểu hiện như nào đã."

Không biết là ý tứ nào, nhưng nghe đạo diễn Ngô kia nhắc đến hai từ 'kỹ năng' An Kiều cảm thấy vô cùng buồn nôn. Ánh mắt của gã đàn ông này cũng chưa dời khỏi người cô, còn nhìn ở vị trí nào thì cô thật sự phỉ nhổ một ngàn lần ở trong lòng.

"An Kiều nhà chúng tôi vô cùng tự tin ở điểm này, mong đạo diễn Ngô cùng các vị chiếu cố nhiều hơn. Nào An Kiều, mau kính mọi người một ly a." Tiêu Lạc vô cùng hào hứng, đưa một ly rượu đến tay An Kiều.

Vị đạo diễn Ngô từ đầu tới cuối đều dừng ánh mắt trên người An Kiều ngồi bên cạnh, cảm thấy cả người khô nóng. Thật sự là gà nhà Tiêu Lạc quá đẹp, mặc dù từ lúc bước vào chưa nói gì, nhưng chỉ cần một cái nhếch môi đã đủ câu hồn của gã đi. Điệu bộ lạnh nhạt xa cách, nhưng sức hút hơn hẳn những cô nàng lả lơi hay câu dẫn người khác.

An Kiều chỉ thấy bàn tay to lớn như móng heo của đạo diễn Ngô xông thẳng tới đùi của mình. Cô nhanh chóng vươn tay lấy ly rượu, lại một động tác không cẩn thận mà làm đổ rượu xuống váy. Cô lập tức đứng dậy, thoát khỏi móng vuốt của vị đạo diễn trước khi chạm tới da thịt mình.

Hành động của An Kiều thành công khiến Tiêu Lạc nổi giận, nhưng vẫn kiềm chế lại, sượng mặt nói: "Sao lại bất cẩn như vậy!"

"Xin lỗi mọi người, tôi vào nhà vệ sinh một lát!" An Kiều nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng bao.

Đương nhiên, đây là lý do vẹn toàn để cô rời khỏi nơi này.

Vừa bước ra ngoài, một trận buồn nôn ập tới, An Kiều chạy về phía hành lang nôn khan một trận. Chỉ nghĩ tới bàn tay của đạo diễn Ngô sắp chạm vào đùi mình, cô liền cảm thấy ghê tởm.

Tiêu Lạc rất nhanh đuổi tới, đương nhiên không phải lo cho An Kiều, mà lo cô một đi không quay trở lại khiến cô ta khó xử.

"Cô đây là tỏ thái độ gì? Chỉ kêu kính một ly rượu cũng làm không xong!"

An Kiều cố gắng xua đi cơn khó chịu trong người, đứng thẳng người lại nhìn Tiêu Lạc: "Hình như quản lí Tiêu có chút nhầm lẫn, tôi là diễn viên không phải tiếp viên ở đây mà kính rượu hết người này tới người khác!"

"Tỏ vẻ thanh cao cái gì? Muốn nổi tiếng mà không chịu hy sinh một chút thì suốt đời cũng chỉ có thể là diễn viên quần chúng!"

Tiêu Lạc gắt gỏng nói, nhưng lại sợ An Kiều giở tính tình phá hư những gì mình sắp đặt hôm nay, chỉ cần vai nữ chính thì tên tuổi An Kiều sẽ tự động nổi lên mà không cần những scandal nữa. Dù sao đạo diễn Ngô cũng đã hứa, chỉ cần An Kiều chịu hầu hạ một đêm thì vai diễn đó chắc chắn cho An Kiều.

Nghĩ đến tương lai sau này có thể hốt bạc, Tiêu Lạc mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: "Tiểu Kiều à, đạo diễn Ngô rất có tài năng, đa số phim đều nổi tiếng. Nếu lần này em lấy được vai nữ chính, nói không chừng sẽ bạo lên a."

An Kiều cười yếu ớt: "Tôi rất mong được nổi tiếng, nhưng tôi không muốn dùng quy tắc ngầm để đổi lấy. Tôi muốn đi lên bằng chính thực lực của mình."

Tiêu Lạc cười khẩy, có mấy ai trong giới giải trí này mà không sử dụng quy tắc ngầm? An Kiều tỏ vẻ bản thân thanh cao như vậy thì xem bao giờ mới nổi tiếng được!

"Không nói nhiều nữa, hôm nay tôi tốn rất nhiều thời gian mới có thể hẹn được đạo diễn Ngô, nhanh chóng trang điểm lại tí rồi vào phòng bao lại cho tôi!" 

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn sử dụng quy tắc ngầm. Muốn đi chị tự mà đi!"

An Kiều lạnh nhạt nhưng thái độ kiên quyết.

"Được lắm, đừng quên là tiền đồ sau này của cô nằm trong tay tôi. Không nghe theo tôi sắp xếp thì sau này đừng hòng có trái ngọt mà ăn!"

Thật sự tức chết Tiêu Lạc, sau lúc đầu lại chọn người như An Kiều kí hợp đồng, đúng là cứng mềm gì cũng không ăn. Có nhan sắc nhưng lại không biết cúi đầu thì có ích gì chứ?

"Tôi còn có việc, tôi đi trước. Phiền chị Tiêu tiếp đạo diễn Ngô cho tốt, biết đâu từ quản lí có thể debut thành diễn viên a." An Kiều cười đầy mỉa mai, sau đó rời đi.

Tiêu Lạc hai mắt bắt đầu phẫn nộ, gào lên: "An Kiều, đứng lại cho tôi!"

Cũng không bận tâm Tiêu Lạc tức giận đến mức dậm chân, An Kiều bước chân không hề dừng lại một giây mà tiến về phía trước. Trong xã hội này, có lẽ An Kiều thân cô thế cô, đôi lúc phải mềm mỏng để dễ sống, nhưng bản thân cô có những giới hạn nhất định, dù bị ép tới tuyệt lộ cũng không vượt qua.

Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện hai bóng dáng khiến An Kiều thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình. Nhìn thoáng qua có chút quen mắt, An Kiều vô thức đuổi theo.

Đi hết hành lang, rẽ theo bên trái nhưng lại không thấy người đâu nữa.

Có lẽ, chỉ là người giống người.

"Uầy, mỹ nhân đi đâu đó?"

Đang định rời đi thì phía sau xuất hiện một người đàn ông, điệu bộ ngả ngớn nhìn An Kiều.

Lạnh nhạt lách qua người đàn ông, không ngờ lúc ngang qua đôi tay to lớn nhanh chóng bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của An Kiều khiến cô bị kéo ngược lại, lưng đập vào vách tường.

Người đàn ông thái độ mang theo phần cợt nhã, đôi mắt tỉ mỉ đánh giá gương mặt cô: "Vội làm gì? Hay là vào trong uống với ông đây một ly, cô em muốn cái gì cũng được a."

Phía sau lưng bỗng truyền đến cảm giác đau, mi tâm An Kiều khẽ nhíu lại. Nhưng có trời mới biết, ngũ quan của cô gái vốn đã thanh tú, thì chỉ cần một cái nhăn mài hay cong môi cũng điên đảo chúng sinh.

Trong lúc người đàn ông còn đang thất thần trước gương mặt của An Kiều, thì cô đã dứt khoát nhấc chân lên, đá vào hạ bộ người đàn ông sau đó nhanh chân bỏ chạy.

"A....con điên này!"

Người đàn ông bị đau kêu lên một tiếng, trong lòng căm tức mà đuổi theo, hòng bắt được sẽ cho con đàn bà không biết trời cao đất dày biết thêd nào là lễ độ. 

An Kiều vừa chạy vừa nhìn lại phía sau, sợ gã đàn ông kia đuổi theo tính sổ với mình. Dù sao thì đây cũng là hội sở lớn nhất Hải Thành, nếu có đắc tội thì toàn những ông này bà nọ, đảm bảo cuộc sống của An Kiều trôi qua không dễ dàng. Nên tốt nhất lúc gã ta chưa biết mình là ai thì chạy trước là thượng sách.

Nhưng không ngờ, 'bịch' một tiếng, An Kiều va vào lồng ngực cứng rắn, khiến chóp mũi có chút chua xót.

Ngước lên nhìn gương mặt của người mà cô va phải, An Kiểu liền chửi thầm trong lòng: Đệch, lần nào đang chật vật cũng va phải người này, quỷ xui xẻo!

Gã đàn ông khi nãy cũng rất nhanh đuổi theo tới, gương mặt u ám chuẩn bị tiến lên túm cổ con đàn bà dám đá mình.

Chỉ là lúc nhìn thấy người đàn ông đứng sau An Kiều thì chấn kinh, giọng nói có chút run: "Lăng... Lăng tổng."