Sư Tỷ, Ta Không Muốn Cố Gắng Nữa!

Chương 17: 17




Đỉnh Phượng Ca.
Trong tĩnh thất, Tuyết Băng Tuyền đang lật xem đạo kinh nhìn thấy Kỳ Nhã Lan đang cau mày xuất hiện trong nháy mắt, theo sau là Tần Mộc Lăng với vẻ mặt bất lực, trong lòng cũng hiểu được bảy tám phần.
"Sư muội, muội định làm gì thế?"
Tuyết Băng Tuyền tao nhã đặt ngọc thư trong tay xuống, phong thái dù bận vẫn bình tĩnh hỏi, khí thế khắp toàn thân lặng lẽ tăng dần.
"Hãy để tiểu sư đệ chuyển đến chỗ của muội, quyết định vậy đi."
Kỳ Nhã Lan không dong dài, nói thẳng mục đích của mình.
Kiếm tu chính là có khí chất mạnh mẽ và thẳng thắn như vậy, chưa bao giờ vòng vo, kín đáo, khéo léo.
Tuyết Băng Tuyền cười cười: "Tiểu sư đệ cũng là đệ tử chính tông của tông môn, có đạo tràng động phủ của chính mình, đệ ấy muốn ở đâu, dường như không đến phiên muội hỏi nhỉ?"
Kỳ Nhã Lan nhìn chằm chằm vào nàng ấy: "Ở đâu đều được, miễn là đừng ở chỗ tỷ là được.”
Tuyết Băng Tuyền thầm thở dài: “Muội đang dạy ta cách làm việc đấy à?”
Theo lời nói của nàng ấy, áp lực trong không gian tăng mạnh, cùng với tiếng phượng gáy như có như không, bóng hình một pho đan đỉnh cao khoảng cả trượng, hừng hực như ẩn như hiện hiện ra sau lưng nàng ấy, nhiệt độ xung quanh tăng vọt, giống như vầng thái dương xé ngang trời.
Tần Mộc Lăng cảm thấy một lạnh thấu xương, mặc dù Đại sư tỷ không cố ý nhắm vào hắn, nhưng dị bảo không biết tên tỏa ra uy áp đáng sợ này vẫn khiến hắn cảm thấy không thở nổi.

Ở trước mặt đối phương, bản thân chắc khác nào con kiến yếu ớt trên miệng núi lửa cổ xưa.
Kỳ Nhã Lan không hề sợ hãi, một thanh kiếm ngọc màu đen như mực, dài ba thước, thoạt nhìn rất bình thường xuất hiện trên tay nàng từ khi nào.


Theo tiếng kiếm ngân vang réo rắt cao vút, ánh kiếm sắc bén tràn ngập bốn phía, lập tức áp đảo khí thế của Đại sư tỷ.
“ 'Tịch U' ? Ngươi điên rồi!"
Mí mắt của Tuyết Băng Tuyền nhảy dựng lên, nàng ấy không ngờ tới Kỳ Nhã Lan sẽ sử dụng thanh hung khí lượng tiếng tăm lẫy lừng trong tông môn này, một cơn ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng không thể kiểm soát, khí tức toàn thân cứng đờ trong giây lát.
Thanh hung binh Thái Cổ uy năng này tên là “Tịch U”, trước kia vẫn luôn nằm trong tay sư tôn, với tu vi hiện tại của tam sư muội thì vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được nó.

Một khi nó bộc phát, đừng nói căn tịnh thất này, đến cả toàn bộ đỉnh Phượng Ca cũng sẽ biến thành cát bụi.
Không biết rốt cuộc chưởng giáo suy nghĩ thế nào mà lại âm thầm ban thứ này cho nàng.
Kỳ Nhã Lan cố gắng khống chế kiếm khí hủy diệt sắp thoát cương này, gằn từng chữ: "Để tiểu sư đệ chuyển qua chỗ muội!"
Sắc mặt của Tuyết Băng Tuyền trở nên lạnh lùng: "Vài năm rồi không luận bàn tỷ thí, kiếm pháp của sư muội càng ngày càng tiến bộ, muội cảm thấy mình giỏi lắm rồi đúng không? Như thế cũng tốt, hôm nay để sư tỷ lĩnh giáo một phen đi!"
Những hạt giống thần bí sâu trong thức hải khẽ chấn động, một làn sóng rất nhỏ dao động khuếch tán ra, dễ dàng tiêu trừ uy áp ngột ngạt kia.
Tần Mộc Lăng được giải tỏa áp lực, cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng: "Hai vị sư tỷ, đừng bảo các tỷ định ra tay thật đó nha? Cần phải đến mức đó hả?"
"Đừng xen miệng vào!"
Hai nàng trăm miệng một lời quát lớn.
"..."
Tần Mộc Lăng chỉ cảm thấy rất cạn lời.
Trong tông môn còn có rất nhiều khách lạ, nếu như hai vị đệ tử chính tông có thâm niên gây chiến vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy, chắc chắn sẽ khiến người ngoài cười nhạo.
Nếu thật sự làm lớn chuyện, chưởng giáo Mục Doanh Hoa tức giận, sợ rằng hai vị sư tỷ và mình đều sẽ bị trừng phạt.

Suy cho cùng thì mình đã quên mất một chuyện: Dù là nữ tử có tu vi thâm hậu, địa vị hiển hách cao đến đâu, thì rốt cuộc cũng là nữ tử, có một số chuyện, đừng mong bọn họ nói lý.
Tần Mộc Lăng bất lực nghĩ, tính tình của loại sinh vật mang tên nữ tử này, dù là kiếp trước hay kiếp này, không cùng thời không và thế giới, dường như cũng chẳng khác gì nhau về bản chất.
Vào lúc tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, một làn sương trắng cuồn cuộn xuất hiện trong không khí, nhẹ nhàng lấp đầy toàn bộ không gian, ngăn cách hai người phụ nữ đang đối đầu với nhau.
Một bóng người cao gầy xuất hiện giữa sân, dần ngưng lại, đó là một lão giả mặc thanh bào thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, râu tóc bạc trắng, đôi mắt sâu thẳm, toàn thân có đạo vận kỳ lạ quanh quẩn không thể nói rõ.
Ông ta chẳng có động tác gì, nhưng lại dễ dàng trấn áp hai bảo vật, khiến hai nữ tử không thể phản kháng.
"Lão tổ? Tại sao người lại đích thân đến đây?"
Tuyết Băng Tuyền thất thanh, ý chí chiến đấu trong mắt Kỳ Nhã Lan biến mất, nàng yên lặng thu cổ kiếm, cúi người hành lễ, chỉ có Tần Mộc Lăng ngơ mặt ra, không biết đối phương là ai.
"...!Hai nha đầu các ngươi, ra ngoài trước đi đã!"
Lão giả mặc thanh bào nhìn các nàng, vẻ mặt ung dung: "Chuyện của Tần Mộc Lăng, chưởng giáo trước đó cũng đã nói cho ta biết.

Sự bố trí này có liên quan đến sự thịnh vượng và tồn vong của Vân Mộng Thiên Cung trong tương lai, nhất định phải cẩn thận, cho nên lão tổ ta phải đích thân đến xem qua."
"Xin nghe theo lời dặn dò của lão tổ."
Hai nàng lại hành lễ rồi đi ra.

Vừa ra đến trước cửa, Tuyết Băng Tuyền nhìn Tần Mộc Lăng bằng ánh mắt trấn an, tỏ ý không cần phải lo lắng.

Sau khi cánh cửa của tĩnh thất đóng lại lần nữa, vị trưởng lão sâu không lường được nhìn chàng trai trẻ trước mặt, nở một nụ cười hào phóng:
"Tiểu bằng hữu đừng căng thẳng, ngồi xuống nói chuyện đi."
"Vâng."
Tần Mộc Lăng hành lễ quy củ, đợi cho đến khi đối phương ngồi xuống ghế, hắn mới ngồi xuống phía đối diện.
Nửa khắc sau.
Cuối cùng Tần Mộc Lăng cũng biết rõ lai lịch của lão giả, đây chính là một trong hơn mười vị đạo lữ của chưởng giáo nào đó đời trước trong tông môn, lúc đó Vân Mộng Thiên Cung chưa suy yếu, vẫn thuộc siêu cấp chính đạo thống.

Vị Hằng Dịch lão tổ này có thể sống từ thời đại xa xôi đó đến tận bây giờ, hoàn toàn xứng đáng là một lão cổ.
Năm đó khi Hằng Dịch lão tổ mới xuất đạo, là một tán tu rất nổi tiếng, tình cờ nhận được truyền thừa của bậc viễn cổ đại thần thông, tu vi có một không hai tại thời đó, hơn nữa có tài nghệ gần như là yêu nghiệt trong lĩnh vực thiên cơ thuật số, nghe nói không thua kém vài lão bất tử ẩn tu trong Kiếp Vận cung.
Trong một cuộc gặp gỡ vô tình, Hằng Dịch lão tổ kết duyên phận với một đệ tử chính tông của Vân Mông Thiên Cung, đồng thời phụ tá nàng lên ngôi chưởng giáo chí tôn, sau đó cứ vậy mà trở thành đạo lữ.
Mặc dù Vân Mộng Thiên Cung do nữ quản lý, nhưng cũng không cấm chưởng giáo hoặc các trưởng lão cao tầng tìm đạo lữ, tuy nhiên không giống như những đệ tử được gả ra bên ngoài, trường hợp như Hằng Dịch lão tổ mang tính ở rể.
Dựa theo lẽ thường, ngay cả sau khi kết hôn với chưởng giáo, ông ta cũng không thể thường trú trong tông môn, mà phải ở đạo tràng động phủ khác bên ngoài, chỉ có thể đến gặp gỡ ngắn ngủi định kỳ với đạo lữ của mình.
Đến hiện giờ, vị chưởng giáo đã thoái ẩn từ lâu kia và Hằng Dịch lão tổ đều có thân phận là Thái Thượng trưởng lão của Vân Mông Tiên Cung, bình thường lánh đời ẩn tu, chỉ khi tông môn phát sinh sự tình liên quan đến sự tồn vong, mới có thể đáp ứng lời mời, ra mặt chủ trì đại cục.
"...!Hơn vạn năm trước, Vân Mộng Thiên Cung gặp phải đại kiếp nạn."
Hằng Dịch lão tổ lặng lẽ kể lại: "Mặc dù ta và một nhóm tông lão đã già ra sức tính toán hóa giải, mạnh mẽ kháng cự, nhưng tiếc rằng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, có rất nhiều hảo hữu tri kỷ bất hạnh ngã xuống, những người may mắn còn sót lại một chút tàn hồn để chuyển thế, không may thì hóa thành tro bụi, một số bảo vật trấn phái trong bảo khố cũng bị thất lạc, khiến tình cảnh của tông môn tàn lụi đến mức này."
"Tông môn vận số khó khăn, thực lực giảm mạnh, vốn ta đã tuyệt vọng, là do ngươi xuất hiện, mới khiến ta lại thấy được một tia hy vọng, tiểu nha đầu Mục Doanh Hoa kia… Quả thật có vài phần may mắn."
Tần Mục Lăng suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: "Như vậy, người có thể tính được thành tựu trong tương lai của ta không?"
“Không thể.”
Vẻ mặt của Hằng Dịch lão tổ bình tĩnh: “Những gì ta biết bây giờ, chưa hẳn nhiều hơn Mục Doanh Hoa bao nhiêu.


Mặc dù ta rất muốn tiêu hao thọ nguyên để tính ra chuyện liên quan đến ngươi, nhưng giây phút nhìn thấy ngươi, ta đã hiểu.

Nếu thật sự dám ỷ vào tu vi để vọng đoán thiên cơ, thì bộ xương già của ta phải nằm lại đây ngay hôm nay rồi.”
Xưa giờ, ý trời khó dò!
Thế nào là ý trời? Không thể đo lường, không thể hình dung, không thể nói rõ, không thể khống chế, chất chứa huyền cơ sâu xa vô tận.

Có lẽ chỉ có Hồng Mông thánh nhân chí tôn lấy thân hợp đạo trong truyền thuyết mới có có thể hiểu rõ hết sự biến hóa của thiên đạo.
Trong mắt Hằng Dịch lão tổ, dị số như Tần Mộc Lăng đây không thể nào tính toán được, nếu ai khoe khoang bằng cách dựa vào kiến ​​thức bói toán của mình, thì kết cục cuối cùng sẽ vô cùng thê thảm.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Tần Mộc Lăng, Hằng Dịch lão tổ mỉm cười giải thích: “Đã có một số ánh mắt trong và ngoài tông môn dòm ngó tới ngươi, Mục Doanh Hoa lo lắng cho sự an toàn của ngươi, vậy nên đặc biệt mời vài vị Thái Thượng trưởng lão rời núi làm người hộ đạo cho ngươi."
"Nhiệm vụ của ta, chính là thi triển thần thông làm xáo trộn thiên cơ, che chắn vận số mệnh cách của ngươi, đảm bảo sự an toàn của ngươi hơn một tầng, giúp ngươi ra ngoài hành tẩu du lịch về sau dễ dàng hơn."
Tần Mục Linh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì làm phiền lão tổ rồi."
Hằng Dịch lão tổ gật gật đầu, lấy ra chín đồng ngọc trắng có lỗ vuông tròn, một mai rùa sẫm màu, một thanh đồng tế đàn mang màu sắc cổ xưa sặc sỡ, một số xương động vật không tên, mười hai lá cờ, nhanh chóng sắp xếp chúng thành một pháp trận nhỏ.
Trong chốc lát, lấy hai người làm trung tâm, một đám mây nhàn nhạt phủ xuống, thiên địa huyền cơ thần bí khó lường, ẩn chứa lượng đạo vận vô cùng ùn ùn kéo đến.
Tần Mộc Lăng lập tức cảm thấy thần hồn của bản thân đã gần với thiên đạo chí cao luôn vắng lặng tịch liêu, cao cao tại thưởng trên chốn u minh kia hơn bao giờ hết, gần như trong tầm tay, đó là một cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả bằng lời.
Với hành động của Hằng Dịch lão tổ, sự khác thường về vận số ở bên ngoài của Tần Mộc Lăng dần mờ nhạt và biến mất.

Thoạt nhìn, trông hắn không khác mấy so với một đệ tử chính tông bình thường.