Sư Tỷ, Ta Không Muốn Cố Gắng Nữa!

Chương 9: 9




Đỉnh Phượng Ca, đạo trường của đại sư tỷ Tuyết Băng Tuyền.
Lúc này đã vào đêm khuya, trong viện xa hoa tinh tế.
Xung quanh phòng đã được phong tỏa chặt chẽ bằng pháp trận, hơn nữa viện mà Tuyết Băng Tuyền ở ngay bên cạnh, nếu xảy ra sự cố, có thể đến trợ giúp kịp thời, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Nơi này vốn là chỗ ở của một nội môn đệ tử thân cận với Tuyết Băng Tuyền, hiện tại, nơi ở của người đó đã được chuyển đến chỗ khác để sắp xếp cho Tần Mộc Lăng.
Trong viện rất yên tĩnh, ngoài bốn con khôi lỗi ra thì không còn nha hoàn nô bộc nào khác.

Vì lí do bảo mật, tất cả những việc liên quan đến Tần Mộc Lăng, Tuyết Băng Tuyền đều tự mình xử lý, không để người khác can thiệp.
Trong phòng ngủ rộng rãi tràn ngập hương thơm, màn gấm buông xuống, trên chiếc giường thêu lớn, Tần Mộc Lăng nằm dưới chiếc chăn thêu hoa phượng hoàng trông như nhắm mắt ngủ, thực ra đang tập trung giao tiếp với hạt giống thần bí trong thức hải.
“...!Truyền thuyết về linh căn Tiên Thiên Hồng Mông sao? Chỉ là không rõ thuộc loại nào, hơn nữa hiện tại thoạt nhìn chỉ là một hạt giống, không biết khi nào mới bắt đầu nảy mầm phát triển...”
Tần Mộc Lăng suy nghĩ, nhớ lại một số ký ức kiếp trước, như cây Nhân Sâm Quả, cây thần Phù Tang, cây bồ đề, Hỗn Độn Thanh Liên...!đều là những thần vật tiên thiên xuất hiện trong Hồng Mông, mỗi loại đều danh tiếng lẫy lừng, có tác dụng kỳ diệu không gì sánh được, đặc biệt là Hỗn Độn Thanh Liên, lại càng được coi là linh căn tiên thiên đứng đầu.
Sâu trong thức hải, làn khí xanh tím nhàn nhạt lượn lờ xung quanh, hạt giống thần bí lơ lửng, bề mặt hạt giống phủ đầy đạo văn huyền diệu, từng luồng sáng hỗn độn thâm sâu lóe lên, chuyển động không ngừng, linh động mà cổ xưa, toát lên vẻ uy nghiêm, tịch mịch thăm thẳm.

Tần Mộc Lăng cố gắng rất lâu, hạt giống mới hơi rung động, những tia sáng nhỏ li ti nhẹ nhàng rơi xuống, bay lượn quanh hạt giống trong phút chốc rồi lại hòa vào thức hải của mình.
Cảm giác ấm áp, thoải mái lan tỏa khắp cơ thể, như hòa mình vào trong linh tuyền ấm áp, đến cả thần hồn dường như cũng mạnh lên một chút.
Tần Mộc Lăng thầm vui mừng trong lòng, trong giới tu hành, những thiên tài địa bảo có thể tăng cường căn nguyên thần hồn của tu sĩ rất hiếm, mà sự mạnh yếu của căn nguyên thần hồn quyết định lớn đến giới hạn trưởng thành của tu sĩ, nên loại tài nguyên này luôn có giá cao, thậm chí là thấy được nhưng chẳng thể mưu cầu.
Hạt giống này có tác dụng kỳ diệu như vậy, dù mỗi lần chỉ tăng cường một chút, nhưng chỉ cần kiên trì, tích tiểu thành đại, căng nguyên thần hồn của mình chắc chắn sẽ mạnh mẽ đến mức kinh ngạc.
Bên cạnh, trong khuê phòng của đại sư tỷ.
Tuyết Băng Tuyền đang đứng trước gương thay đồ, đôi tay ngọc nới nút buộc giấu đi nơi thắt lưng, váy áo bên ngoài nhẹ nhàng trượt xuống, sau đó là lớp áo trong màu nhạt, thêu hoa đào điểm xuyết, chất liệu mềm mại trượt xuống đôi vai tròn trắng nõn, lộ ra chiếc yếm thêu tơ tằm đỏ, bao lấy núi non đầy đặn tròn trịa phía trước, khe ngực sâu không thấy đáy, làn da trắng mịn như tuyết, bộ ngực nở nang khiến cho sợi dây lụa mỏng manh căng chặt, quấn quanh cổ ngọc tạo thành nút thắt tinh xảo.
Mặc lên lớp áo trong mỏng nhẹ, Tuyết Băng Tuyền bước vào phòng tắm bên cạnh, bên trong là một bồn tắm đường kính khoảng ba trượng, được lát từ ngọc thạch quý giá, tiếng nước róc rách, hơi nước mờ ảo bốc lên, nước linh tuyền ấm áp chảy ra từ miệng thú đồng cổ kính, trên trần nhà gắn vô số minh châu lớn như bát, cả phòng sáng bừng lên, rực rỡ như ban ngày.
Chẳng bao lâu, sau khi dọn dẹp xong, Tuyết Băng Tuyền trở lại phòng, thay váy áo mới, nghĩ một chút rồi khoác thêm chiếc áo choàng phiên lĩnh màu trắng, che đi dáng người quyến rũ, sau đó bước ra ngoài.
Trên giường, Tần Mộc Lăng nửa tỉnh nửa mê, làn gió đem theo mùi hương thơm ngát đập vào mặt, khiến hắn hoàn toàn tỉnh giấc.
Tần Mộc Lăng mở mắt, nhìn thấy Tuyết Băng Tuyền rạng rỡ đứng bên giường, đang cúi xuống quan sát hắn, đôi mắt đẹp như hồ sâu thăm thẳm trông thật trầm tĩnh.
“Sư tỷ...”

Tần Mộc Lăng cảm thấy hơi ngại ngùng, thu mình lại, nhỏ giọng gọi, thầm nghĩ, vị đại sư tỷ này sẽ không vén tung chăn của mình lên chứ?
“Dậy đi, đến giờ học rồi!”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Tuyết Băng Tuyền buột ra từ đôi môi anh đào.
Ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối học đến sáng, đó là quy tắc mà nàng ấy đã đặt ra cho Tần Mộc Lăng.
“Vâng… Vâng.”
Tần Mộc Lăng vội vàng đáp, nhưng lại chưa định ngồi dậy, nhìn nàng ấy với ánh mắt mong đợi, ý muốn nàng ấy ra ngoài chờ, nơi học ở phòng tu luyện bên cạnh.
“Sao không dậy? Chẳng lẽ đệ vẫn muốn lười biếng sao?”
Tuyết Băng Tuyền thấy hắn không động đậy, nhíu mày, hơi không vui nói.
Tần Mộc Lăng bất đắc dĩ đáp: “Nam nữ khác biệt, xin sư tỷ ra ngoài chờ một chút, để đệ tự mặc đồ được không?”
“...!Không đúng, đệ đang giở trò gì?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Băng Tuyền nheo lại, nghi ngờ nhìn hắn một lúc, giây tiếp theo, điều tồi tệ nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Không thấy được động tác của đại sư tỷ, một cơn gió mạnh nổi lên, cuốn phăng chiếc chăn trên người Tần Mộc Lăng.
Lập tức xảy ra một trận hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng ngủ: “Sư tỷ, không thể trách đệ mà!”
“Rầm ——!”
Tuyết Băng Tuyền đỏ mặt, đóng sầm cửa bước ra.
Trong phòng, Tần Mộc Lăng ấm ức tìm kiếm quần áo, thầm nghĩ, chẳng phải chỉ là trải nghiệm thói quen ngủ trần ở kiếp trước thôi sao? Vốn không ảnh hưởng gì đến tỷ cả, là tỷ cứ thích tập kích ban đêm, liên quan gì đến đệ chứ?
Tất nhiên, cho dù trong lòng có ấm ức đến đâu, hiện giờ Tần Mộc Lăng cũng không dám cãi lại đại sư tỷ, nếu không sẽ càng chọc giận nàng ấy, không biết sẽ bị phạt thế nào.
Tu vi hiện giờ của bản thân còn thấp, chỉ là miếng thịt tươi trong mắt nàng ấy, muốn xử lý thế nào cũng được.
Một lát sau.
Tần Mộc Lăng mặc chỉnh tề bước vào phòng tu luyện, Tuyết Băng Tuyền đã khôi phục vẻ nghiêm trang, khí chất cao quý, yên lặng ngồi trên bồ đoàn làm bằng ngọc.
Trước mặt nàng ấy là bàn ngọc xanh, trên bàn đặt mấy cuốn ngọc giản, hai bình linh đan, một chiếc hồ lô vàng.
Tần Mộc Lăng hành lễ theo quy củ, được phép mới ngồi xuống phía đối diện nàng ấy.
“Được rồi, bắt đầu học thôi!”
Tuyết Băng Tuyền thản nhiên nói: “Lần này, ta sẽ nói với đệ về phân chia cảnh giới tu vi trước...”

Hiện tại không như thời kỳ huy hoàng của nền văn minh tiên đạo thượng cổ, hệ thống tu luyện đã được tái cấu trúc qua một khoảng thời gian cải cách và hoàn thiện dài đằng đẵng, được giới tu hành công nhận.
Cảnh giới Luyện Khí chia thành chín tầng, là giai đoạn nền tảng của con đường tu luyện.

Người tu luyện thông qua các loại công pháp nhập môn như khẩu quyết, dược thiện, đan dược, kết hợp đủ loại tập luyện cao độ để rèn luyện cơ thể, tinh luyện kinh mạch, điều hòa khí huyết, dẫn khí vào cơ thể, cường hóa thân thể và sức mạnh từng bước một.
Khi thân thể cường hóa đến một điểm giới hạn, khí huyết tinh luyện cao độ, cô đọng lại tạo ra biến đổi về chất, khai thác tiềm năng, từ đó phát sinh các loại sức mạnh siêu việt vượt xa lẽ thường.

Lúc này có thể sở hữu các khả năng mà người thường không thể đạt tới.
Đây chính là cảnh giới Ngộ Huyền, tức là người tu luyện bước đầu thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cơ thể người thường, kích phát tiềm năng của cơ thể con người một cách thuận lợi, bước đầu nhận thức và cảm ngộ dược sức mạnh huyền bí của thiên địa.
Trong Vân Mộng Thiên Cung, đệ tử tạp dịch chủ yếu ở cảnh giới Luyện Khí, đệ tử ngoại môn phải đạt đến cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong và tích lũy đủ công trạng mới có thể thăng tiến; đệ tử nội môn phải có tu vi cảnh giới Ngộ Huyền sơ cấp, và có nhiều công trạng, cống hiến mới đủ điều kiện.
Đệ tử chính tông phải đạt cảnh giới Hóa Đan, và đáp ứng một loạt yêu cầu khắt khe mới đủ tiêu chuẩn, rõ ràng hiện tại tu vi của Tần Mộc Lăng chưa đủ, công trạng lại càng không, chỉ nhờ vào sự cho phép đặc biệt của Chưởng giáo chí tôn mới được vượt qua giai đoạn này sớm.
Tại các phân viện đông đúc của Vân Mộng Thiên Cung hiện giờ, tổng số đệ tử chính tông thế hệ mới chỉ có hơn ba nghìn người, họ mới chính là trụ cột vững chãi của tông môn.