Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 100: Phiên ngoại thứ 3



Các đồng nghiệp ở viện nghiên cứu đang bí mật đồn đại rằng Trần Viễn là một tiểu bạch kiểm.

Theo lý mà nói thì những phần tử tri thức như vậy không nên buôn chuyện như vậy, mỗi ngày nên quan sát thí nghiệm rồi viết báo cáo mới đúng, bàn tán về cuộc sống riêng của người khác không phù hợp với quan điểm đạo đức của họ.

Có thể là do Trần Viễn thăng tiến trong công việc quá nhanh, trong viện nghiên cứu cũng có nhiều người có bằng thạc sĩ kép, chưa nói đến chuyện dự án cậu đang nghiên cứu không được chú ý nhiều lắm nhưng chỉ trong vòng thời gian ngắn hai năm thôi mà đã thăng chức lên vị trí phó viện trưởng, sao không làm người ta bàn tán được chứ.

Không ai có thể tin được, một đứa nhỏ tốt bụng không hung hăng, không nói năng gì quá nhiều có thể nhảy vọt lên ba bước trở thành người quyền lực thứ hai trong viện nghiên cứu Hải Thành mà không có công bố bất kỳ báo cáo hay cho ra kết quả đáng chú ý nào cả, nếu nói cậu không được ai bao dưỡng thì chẳng ai tin cả.

"Tôi nói này mọi người đừng nhìn vậy mà quá tin tưởng cậu ta, tôi nhìn thấy cậu ta có tài xế riêng đưa đón, đúng là mấy phú bà thích loại hình này mà." Hai nghiên cứu sinh trẻ tuổi đang thầm nói về Trần Viễn.

"Tôi cũng từng nhìn thấy, xe này lại còn rất xịn, khôngthấy được là hãng nào, cậu nhìn xem nếu có một gia đình tốt như vậy thì cũng không phải là vô dụng, chỉ cần như vậy thôi là tốt rồi, còn chúng ta thì phải thành thật viết luận văn và phấn đấu thì mới có được chiếc xe đó."

"Xuỵt, có người đến." Nghiên cứu sinh trẻ tuổi này so với Trần Viễn còn lớn hơn mấy tuổi, thời gian làm ở viện nghiên cứu này cũng nhiều hơn, bản thân anh ta cũng không thông qua kì thì khảo hạch hằng năm, mắt thấy Trần Viễn cứ tiếp tục thăng tiến như vậy, nên khó có thể điều chỉnh được tâm lý của mình.

Hai người đều làm bộ chào hỏi với Trần Viễn:"Viện trưởng Trần, sao cậu lại đến sớm như thế?"

Trần Viễn không nhìn ra được ánh mắt phức tạp và tràn đầy đố kị của họ, cậu chỉ cho rằng họ đang nhiệt tình chào hỏi mình mà thôi, nên cậu cũng cười híp mắt chào hỏi: "Hai anh đến sớm vậy, ngày hôm qua tôi mới nghiên cứu một lô vắc xin nên vội vàng đến xem một chút."

"Ồ." Hai người cũng không có gì để nói, ai ngờ Trần Viễn lại thân thiết trò chuyện với bọn họ như vậy nên hai bên cũng đều ngượng ngùng như nhau, Trần Viễn đi rồi, hai người liếc mắt nhìn nhau, từng người trở về phòng thí nghiệm.

Trần Viễn thật sự rất thích chủ đề nghiên cứu hiện tại của mình, tuy rằng nó không quá được chú ý nhưng cậu đã cống hiến hết sức mình và không quan tâm đến những lời nói bên ngoài, và lý do cho sự thăng tiến của cậu có thể bắt đầu từ khi vào viện nghiên cứu, Cố An Thành không yên lòng về Trần Viễn, có thể viện nghiên cứu không cho người ngoài tiến vào nên cuối cùng anh đã tìm một viện nghiên cứu để làm gián điệp cho mình, anh phát hiện Trần Viễn tuy rằng không thèm để ý, nhưng cũng đang bị người khác chèn ép ở phòng thí nghiệm, từ khi theo người khác vào phòng thí nghiệm thì công sức nghiên cứu hơn một tháng hoàn toàn đổ sông đổ bể do mất điện.

Quả thật Cố An Thành đã giận đến mức điên lên, thấy Trần Viễn nhà hắn là người mới nên mới dám làm mấy trò xấu xa như vậy, cũng không nhìn xem đây là người nào!

Việc này còn phải giao cho cục trưởng Cố, người thương Trần Viễn còn hơn cả con trai mình a.k.a người yêu của Trần Viễn là anh, cục trưởng Cố can thiệp vào thì mọi chuyện liền nặng nề hơn, viện trưởng của viện nghiên cứu trực tiếp xuống lầu tiếp đón sau đó hai người nói chuyện ở trong văn phòng đến một tiếng rưỡi làm cho viện trưởng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, sau đó liên tục gật đầu và nói một cách chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Trần Viễn.

Sau đó ông ta liền hiểu sai từ "chăm sóc" này nên liền để Trần Viễn một bước nhảy thẳng lên chức phó viện trưởng, cậu không có đủ luận văn, không đủ báo cáo thí nghiệm thì có thể từ từ bổ sung vào, viện trưởng đã vất vả vô số đêm để đưa ra quyết định như vậy. Còn Trần Viễn thì không hiểu tại sao ông ta lại đối tốt với mình như vậy chỉ đơn thuần nghĩ ông ta là một người tốt mà thôi.

Cố An Thành thật sự rất hài lòng với sự nhận thức như vậy của viện trưởng nên đã đầu tư xây cho viện nghiên cứu của ông ta một toà nhà nghiên cứu mới, trang bị hệ thống nhận diện khuôn mặt mới nhất, mỗi một phòng thí nghiệm đều được đảm bảo an ninh và sự riêng tư.

Khi toà nhà mới được hoàn thành và chính thức mở cửa thì Cố An Thành đã xuất hiện để cắt băng khánh thành, mọi người trong viện nghiên cứu rất kinh ngạc vì Cố An Thành vẫn còn trẻ tuổi, nghe nói anh rất lão luyện và trưởng thành lại còn rất phong độ nữa, mấy cô gái còn trẻ tuổi thì rất phấn khích, Trần Viễn ở trong đám người không nhịn được mà cảm thấy kiêu ngạo thay anh, Cố An Thành rất lợi hại, làm gì cũng rất lợi hại.

"Toà nhà nghiên cứu này được xây dựng để hỗ trợ sự nghiệp nghiên cứu của quốc gia, thứ hai cũng tạo một môi trường làm việc thật tốt cho vợ của tôi." Cố An Thành nói xong còn dùng giọng điệu trêu đùa để lên tiếng: "Địa điểm cũ tính riêng tư không tốt chút nào cả, hơn nữa hòm điện còn bị người khác rút nữa, tôi không đành lòng nhìn vợ tôi tức giận như vậy."

Anh nói xong thì ở dưới mọi người liền xôn xao, không ngờ người yêu của anh lại làm việc ở viện nghiên cứu này, là ai vậy chứ?

Thật ra chuyện hòm giữ nhiệt đó là một sự hiểu lầm, phòng thí nghiêm chung chỉ có một phích cắm ba ổ duy nhất, nếu hòm giữ nhiệt của một người nào khác cắm vào rồi thì những người khác không có cách nào dùng được, có người quên rằng kiểm tra xem người khác có đang sử dụng hay không nên thường xuyên gây ra những rắc rối như vậy, sau đó mọi người cũng đều cảm thấy áy náy và nói lời xin lỗi.

Chỉ là Trần Viễn không giỏi việc đổ lỗi cho người khác, sau đó cũng không có ai nói nữa, cũng chính là bởi vì như vậy nên Cố An Thành mới tức giận thay cậu, nên mới ở trước mặt mọi người mà nói thẳng ra như vậy, mọi người ở phòng nghiên cứu đều nhìn xung quanh đoán xem vợ của anh là ai nói không chừng là có khi mình đã từng đắc tội qua, nên ai ai cũng đang nhìn chằm chằm mấy nữ nhân viên nghiên cứu.

Nhưng mà các nữ nghiên cứu viên đều cảm thấy bối rối, họ cũng muốn có một người chồng như thế này nhưng họ không thể

Cố An Thành đứng ở trên khán đài, đưa tay về phía Trần Viễn: "Cho nên tòa nhà này được hoàn thành cũng có công lao của vợ tôi, tôi cũng sẽ mời vợ mình lên khán đài để hoàn thành nghi thức này."

Trần Viễn cảm thấy rất lúng túng, suy nghĩ của mọi người ở trong nước vẫn chưa thoáng đến mức độ đó, đặc biệt là những người học cao này, anh làm sao có thể như vậy a...

Mà Trần Viễn vẫn đi lên sân khấu, cậu không còn là đứa trẻ sợ đám đông và sợ ánh đèn sân khấu nữa rồi, cậu cũng thường xuyên tổ chức các hội nghiên cứu ở trong viện nghiên cứu, cũng tham gia không ít hội nghị báo cáo học thuật, cậu cũng đại diện cho chi nhánh Hải thành đến báo cáo ở chi nhánh Bắc Kinh rất nhiều lần, với một cậu như vây giờ thì chỉ có Cố An Thành vẫn nghĩ rằng cậu vẫn cón được bảo vệ thôi.

Sắc mặt của Trần Viễn có hơi đỏ lên, cậu nắm tay Cố An Thành trước sự chú ý của mọi người.

Một đám nghiên cứu viên được mở rộng tầm mắt, chuyện này diễn ra có chút ngoài ý muốn, đây không phải là phó viện trưởng của bọn họ sao?!

"Ai rút hòm giữ nhiệt của phó viện trưởng Trần vậy, chán sống sao?"

"Không biết, đoán chừng là đến đó để nghiên cứu cách làm sạch nước."

"Này cũng quá thảm rồi."

Những người có học vấn và tư duy tương đối thông minh nhưng lại vẫn chưa nắm được trọng điểm, bọn họ đang bàn tán xem ai là kẻ xui xẻo đó, mà lại không nghĩ rằng Cố An Thành chính là "Đại kim chủ" trong lời bọn họ nói hay sao?

Quan trọng nhất là anh còn là một người đàn ông.

Đợi đến lúc nhận ra thì mọi người ai cũng ngạc nhiên, viện trưởng đã dẫn những vị khách quý cắt băng khánh thành đi vào bên trong để thăm quan toà nhà, các nghiên cứu viên nhỏ nhoi cũng không dám đi vào theo, bây giờ bọn họ đều đang bàn chuyện bát quái ở trước toà nhà.

"Không trách lại thăng chức nhanh như vậy."

"Này thì có liên quan gì đến quan hệ chứ? Có tiền cũng vô dụng đi, cũng không cần phải xây một toà nhà cho viện nghiên cứu đâu, cứ tuỳ tiện cho lên làm viện trưởng luôn cũng không phải là không thể."

"Không có gì là không thể, người nọ là Cố đại công tử đấy mọi người còn không biết sao?" Người mở miệng lên tiếng chính là nhân viên từng làm việc cho Cố An Thành, bây giờ cũng đã thăng chức lên làm phó chủ nhiệm, thấy tất cả mọi người đều làm ra bộ mặt học hỏi nên có chút kiêu ngạo giới thiệu:"Trong triều có người."

"Có bao nhiêu người?" Một thanh niên lỗ mãng không nhịn được mà hỏi, thật ra mọi người cũng đều muốn biết, nhưng người kia chỉ nghe tiếng gió chút thôi chứ cũng chẳng dám nói ra, mà Cố An Thành tuổi còn trẻ như vậy nhưng thành tích không phải là giả, người đó giả vờ, giả vịt vung tay: "Tự mình đoán đi."

"..."

Đứng sau lưng Trần Viễn chính là một doanh nhân trẻ siêu giàu có vài tài năng của đất nước nên không ai dám bàn tán cậu lên chức như thế nào nữa, tâm địa của những người trong viện nghiên cứu cũng không đơn thuần, đạo lý muốn lên cao thì phải giẫm đạp lên người khác ai cũng hiểu, ai dám nói xấu Trần Viễn thì chẳng phải là đang chán sống sao.

Bọn họ cũng còn chưa sống đủ, sau đó thấy Trần Viễn càng ngày càng cung kính và thân thiết hơn, mà từ đầu tới cuối Trần Viễn cũng không biết mình đã từng bị mấy người này âm thầm nói xấu sau lưng, bị người khác trào phúng là được bao dưỡng, càng không biết cục trưởng Cố đã ra tay doạ viện trưởng của viện nghiên cứu đến mức muốn tè ra quần.