Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 25: Quần chúng ăn dưa



Miếng thịt mà Vương Huân vừa cho vào miệng liền rơi lại trên dĩa, Tất Tam cũng nhướng mày, ngược lại là Triệu Hải trước nay được mệnh danh là dây thần kinh to bằng bắp đùi thì vui vẻ nghĩ thầm: Quả nhiên là mình đoán trúng rồi mà.

"Cố An Thành, cậu đừng nói đùa như vậy chứ..." Hách Văn Tĩnh cố ý liếc nhìn Trần Viễn. Trần Viễn lúc này làm gì còn chú ý tới những người khác, trong tim và trong mắt cậu giờ đây chỉ có mỗi Cố An Thành mà thôi.

Trần Viễn nhìn Cố An Thành chăm chú, trong đôi mắt của cậu viết đầy hai chữ kinh ngạc nhưng trong lòng Trần Viễn lúc này vẫn thấy vui vẻ nhiều hơn.

Hách Văn Tĩnh cảm nhận được rất rõ, còn có gì để mà cô ấy bới lông tìm vết nữa đây, Trần Viễn rõ ràng cũng thích Cố An Thành, mặc dù cô ấy trước giờ không phải là người tỉ mỉ nhưng cô ấy vẫn sẽ tôn trọng những chuyện như vậy, dù sao bây giờ cũng không phải thời đại cũ, ở thời nay, cho dù là xu hướng tính dục gì đi chăng nữa đều không phải là chuyện gì kỳ quái hay đáng kinh ngạc cả.

Chỉ là tổ hợp hai người này thật khiến cho người khác không ngờ tới mà thôi.

"An Tử, mày nói thật đấy à?" Tất Tam vẫn không thể chấp nhận được chuyện này. Từ khi Cố An Thành bắt đầu lên năm nhất đại học, những cô gái yêu thích Cố An Thành đã nhiều không đếm xuể, bây giờ đứng xếp hàng cũng đủ một vòng tròn sân thể dục. Vậy mà Cố An Thành lại không thích con gái? Có thật là Cố An Thành không phải vì hiếu kỳ nên mới chơi thử có đúng không?

"Tớ nói nghiêm túc đấy, nhưng mà bởi vì trước đây tớ đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc nên đến tận bây giờ Tiểu Viễn vẫn chưa tha thứ cho tớ." Cố An Thành âm thầm nhéo nhẹ bàn tay của Trần Viễn đang kéo một góc áo của anh bên dưới gầm bàn, Trần Viễn lập tức im lặng không dám lên tiếng.

Cố An Thành vẫn đang diễn vở tình cảm đau khổ: "Các cậu đều là những người mà tớ tin tưởng nhất, tớ nói với các cậu chuyện này là bởi vì sợ sau này có người lại dùng những chuyện này để bắt nạt Trần Viễn."

"Vấn đề này thì cậu cứ yên tâm, ai cũng không thể bắt nạt Trần Viễn, từ giờ trở đi tớ sẽ bảo vệ cậu ấy." Ý muốn bảo vệ Trần Viễn trong lòng của Hách Văn Tĩnh trở nên mãnh liệt. Trong suy nghĩ của tất cả mọi người, Trần Viễn trong cuộc tình này luôn thuộc về phía bị động, chỉ e cậu đã bị Cố An Thành bẻ cong, nhưng mọi chuyện cũng đã trở nên như vậy rồi, Hách Văn Tĩnh cũng không thể để Trần Viễn cô đơn một mình nữa, Hách Văn Tĩnh quyết định từ nay về sau cô ấy sẽ luôn đứng bên cạnh Trần Viễn: "Cố An Thành, cậu cũng vậy, nếu như cậu bắt nạt Tiểu Viễn thì tớ cũng sẽ đấu tay đôi với cậu."

Cố An Thành không ngờ rằng người đầu tiên chấp nhận sự thật này lại là Hách Văn Tĩnh, con gái thường chững chạc hơn khi đối với mặt với những tình huống như vậy, ấn tượng của Cố An Thành đối với Hách Văn Tĩnh cũng tốt hơn, anh thật lòng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu."

"Này! Cảm ơn cái gì mà cảm ơn." Mặc dù Hách Văn Tĩnh có hơi kinh ngạc khi biết chuyện của hai người nhưng sau khi chấp nhận rồi cô ấy cảm thấy như vậy cũng rất tốt, Trần Viễn vốn là một cậu bé có tính cách nhút nhát vì vậy cần có người ở bên cạnh bảo vệ cậu, Cố An Thành đã đối xử với Trần Viễn rất tốt.

Cố An Thành nhìn về phía mấy người anh em của mình, Triệu Hải nói trước: "Tao ủng hộ, cho dù mày có tin hay không thì tao đã sớm nhìn ra được mày thực sự nghiêm túc, bản thân mày ấy à, chỉ thiếu điều không dán lên mặt bốn chữ "tao thích Trần Viễn" mà thôi."

Cố An Thành mỉm cười, lườm cậu ấy: "Mày cũng giỏi đấy."

Vương Huân cũng hắng giọng, nói: "Tao cũng ủng hộ, tao chỉ không ngờ được rằng mày thực sự nghiêm túc, tao còn cho rằng..."

Cậu ta cho rằng Cố An Thành chỉ đang nói đùa mà thôi, dù sao bọn họ cũng đã đùa giỡn hai năm rồi, cậu ta còn nghĩ không phải là Cố An Thành vừa mới bắt đầu đã thích người ta rồi đấy chứ, không lẽ trước đây lúc Cố An Thành bắt nạt Trần Viễn, mục đích thật sự của anh là để gây sự chú ý với cậu à?

Như vậy cũng cầm thú quá rồi đó nha!

"Cứ như vậy đi, chúng ta cũng không phải đang tham gia đại hội tuyên thệ trước khi đánh trận, mọi người cứ ăn cơm trước đã." Cố An Thành nhìn thấy Tất Tam không muốn nói chuyện cũng không ép buộc cậu ta, anh nhắc mọi người ăn cơm. Dì Lệ thu dọn nhà bếp xong xuôi cũng đi về trước, trước khi ra khỏi cửa dì ấy chợt nhớ ra không biết cuối tuần mình có cần tới nấu ăn cho hai người Cố An Thành hay không nên dì ấy lại quay trở lại phòng bếp và hỏi: "An Thành, ngày mai dì có cần tới nấu ăn cho cháu và Tiểu Viễn không?"

Bầu không khí bất ngờ trở nên yên lặng.

Trong sự im lặng tới kỳ lạ ấy, Cố An Thành nói chuyện trước: "Không cần đâu ạ, buổi tối nếu cần cháu sẽ gọi điện thoại cho dì."

"À, vậy được thôi." Dì Lệ không phát hiện ra bất cứ điều gì, dì ấy đeo túi lên rồi đi về.

Biểu cảm của mỗi người trên bàn ăn đều không giống nhau, cuối cùng vẫn là Hách Văn Tĩnh can đảm mở miệng hỏi Cố An Thành: "Tớ hỏi cậu điều này, cậu đừng để ý nhé."

"Ừ, tớ không để ý đâu."

"Cậu và Trần Viễn..." Hách Văn Tĩnh cảm thấy hai người như vậy có lẽ vẫn còn quá sớm, mặc dù trông Cố An Thành có vẻ trưởng thành, già dặn, nhưng hình như anh cũng chỉ mới 14, 15 tuổi thì phải?

"Ông nội của Tiểu Viễn đang nằm viện, cậu ấy ở nhà một mình nên hơi sợ vì vậy cậu ấy sẽ tạm thời ở lại nhà tớ." Cố An Thành không ngại giải thích với mọi người. Rõ ràng là Cố An Thành lấy lí do "bản thân anh rất sợ ở nhà một mình" để lừa Tiểu Viễn tới ở với anh nhưng bây giờ Cố An Thành chỉ có thể nói ra lý do mọi người dễ chấp nhận nhất mà thôi.

Hách Văn Tĩnh cũng có nghe nói tình huống hiện tại của ông nội Tiểu Viễn không được tốt lắm. Cô ấy biết được tin này lúc nghe lão Tào và chủ nhiệm lớp bên cạnh trò chuyện với nhau, bởi vì cô ấy lo lắng Tiểu Viễn không đủ tiền để đóng học phí nên từ lúc đấy Hách Văn Tĩnh bắt đầu chú ý tới Tiểu Viễn, vì vậy cô ấy có thể dễ dàng tiếp nhận được lí do mà Cố An Thành đưa ra. Cô ấy đã nói mà, lũ con trai đều trưởng thành muộn, hai người này lông còn chưa mọc dài thì có thể làm gì được chứ.

Trần Viễn bị bọn họ làm ầm ĩ đến đỏ bừng cả mặt, mặc dù Cố An Thành đã thẳng thắn công khai mối quan hệ của hai người nhưng bởi vì cảm thấy quá xấu hổ nên mặt cậu đã đỏ bừng lên theo bản năng. Cố An Thành nhẹ nhàng xoa đầu Trần Viễn, sau đó anh nói với mọi người: "Sau này nhờ các cậu quan tâm đến vợ của tôi nhiều hơn."

Những người ngồi trên bàn đều là những đứa nhóc tuổi còn chưa lớn hẳn, đây cũng là thời điểm mà bọn họ có thể chấp nhận các loại thế giới quan một cách dễ dàng nhất. Mọi người thấy không khí lúc cả hai người ở chung rất tự nhiên và ấm áp, sự kinh ngạc ban đầu cũng dần dần phai nhạt. Cố An Thành nhắc mọi người tranh thủ ăn cơm khi còn nóng. Sau khi mọi người cơm nước xong xuôi, ba người Vương Huân ngồi chơi game trong phòng khách, còn Cố An Thành thì đưa Trần Viễn và Hách Văn Tĩnh lên phòng sách ở trên lầu để làm bài tập.

"Cố An Thành không ép buộc cậu chứ?" Tranh thủ lúc chỉ có hai người, Hách Văn Tĩnh giống như người chị cả hỏi Trần Viễn: "Mặc dù tớ như thế này có vẻ như đang xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu cậu gặp phải chuyện gì có thể tìm tới tớ."

Trần Viễn rất biết ơn Hách Văn Tĩnh, cô ấy là người đầu tiên đứng ra nói muốn giúp đỡ cậu, Trần Viễn cảm thấy cô ấy giống như một thiên sứ: "Cố An Thành đối xử với tớ rất tốt..."

Hách Văn Tĩnh bĩu môi: "Đương nhiên tớ biết điều này, cậu xem dáng vẻ của cậu ấy đi, cho dù cậu ấy không nói ra thì vài ngày sau tớ cũng sẽ tự đoán ra được, trước khi vào nhà cậu ấy sẽ lấy dép lê cho cậu trước, bình thường chắc chắn cậu ấy sẽ còn ngồi xổm xuống đổi dép cho cậu nữa kia, cậu ấy chỉ đang giả vờ giả vịt thôi, cậu đừng để cậu ấy lừa dễ dàng như vậy."

"Cậu ấy chưa từng lừa tớ..." Mặc dù Trần Viễn nói chuyện rất nhỏ nhưng Hách Văn Tĩnh vẫn nghe được, trong lòng cô cảm thấy Trần Viễn này thật sự không cứu nổi, trái tim của "mèo đỏ nhỏ" nhà mình đã sớm bị sói xám lấy đi.

"Được được được, sau này nếu xảy ra việc gì cậu cứ nói với tớ, tớ chính là người nhà mẹ đẻ của cậu." Hách Văn Tĩnh vừa nói xong cũng là lúc Cố An Thành cầm ba chai nước đi vào phòng.

"Nếu có gì còn thắc mắc cậu cứ hỏi, tớ và Tiểu Viễn làm bài tập trước đã." Cố An Thành ngồi xuống, dáng vẻ tự nhiên đặt Trần Viễn ngồi lên chân mình. Hách Văn Tĩnh đột nhiên cảm thấy mình phải chịu mười ngàn điểm sát thương.

"Tớ nói này, hai cậu chỉ là làm bài tập thôi mà, có cần phải quá đáng như vậy hay không." Hách Văn Tĩnh muốn quăng luôn cây bút đi: "Mấy người có thể suy xét đến cảm nhận của cẩu độc thân hay không?"

"Bọn tớ bình thường cũng vẫn như vậy, nếu cậu có thể chịu được thì ngồi xuống bên kia, nếu chịu không được thì ra chơi game với đám bên ngoài."

Hách Văn Tĩnh cố nhịn, sau đó cô ấy nói bằng giọng điệu độc ác: "Được, cậu giỏi lắm!"