Khi Cố An Thành về tới nhà, Trần Viễn còn đang ngủ.
Dì Lý nhỏ giọng nói: "Cậu ấy ngủ không ngon, cứ mơ thấy ác mộng mãi."
"Cảm ơn dì, cháu biết rồi. Buổi tối chúng cháu ăn lẩu, dì không phải tới đâu." Cố An Thành quyết định sẽ an ủi bảo bối của anh thật tốt. Vốn dĩ Trần Viễn là người nhát gan nay lại bị người ta doạ như vậy chắc chắn sẽ không thể ngủ yên.
Trong nhà không có người lạ còn có thể khiến cho tiểu Viễn cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Dì Lệ biết Cố An Thành là người có chính kiến nên cũng đồng ý làm theo. Còn nói cho Cố An Thành biết ở nhà có những món gì. Nồi được cất ở cửa tủ đầu tiên bên trái bếp, còn nói nên mua mua thịt cừu tươi cắt lát mỏng bán lẻ theo cân trong siêu thị là tốt nhất.
Cố An Thành liên tục nói đồng ý. Sau khi dì Lý rời đi trời vẫn còn sớm, còn chưa tới mười một giờ, Cố An Thành dự định để Tiểu Viễn ngủ thêm một lát nên lặng lẽ đi vào phòng ngủ. Rèm trong phòng ngủ luôn tự động kéo ra khi trời sáng, bóng đèn trong phòng cũng chỉ tắt khi rèm kéo ra. Tiểu Viễn rất sợ bóng tối, Cố An Thành chưa bao giờ để cậu ở trong bóng tối một mình, nhưng ngay lúc này Trần Viễn thậm chí còn không biết rằng bản thân mình sợ bóng tối, cậu chỉ cảm thấy Cố An Thành khiến mình rất thoải mái, cậu luôn rất hạnh phúc khi ở bên Cố An Thành.
Cố An Thành thay quần áo ngủ lặng lẽ trèo lên giường. Đêm qua Trần Viễn gần như không chợp mắt được chút nào. Trong đêm Cố An Thành tỉnh lại hai lần, mỗi lần đều nhìn thấy Trần Viễn nằm ở đó mở to mắt nhìn anh. Cố An Thành cũng không có khuyên cậu đi ngủ, anh ôm lấy cậu vỗ về, vỗ tới lúc bản thân ngủ thiếp đi nhưng Trần Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào anh.
Một lúc sau, Trần Viễn cẩn thận vươn ngón tay chạm vào cổ Cố An Thành, cảm nhận được hơi ấm từ làn da đối phương, nhận thấy mạch đập mạnh mẽ dưới da anh khiến cậu cảm thấy thoải mái. Cậu cũng muốn ngủ, nhưng vừa mới nhắm mắt lại đã lại cảm thấy thế giới toàn là màu của máu, cậu sợ hãi tới mức phải mở mắt ra không dám nhắm lại.
Nhìn cậu cuối cùng cũng đã ngủ, Cố An Thành mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Viễn có thể phải ám ảnh chuyện này một thời gian, nhưng có anh ấy ở đây thì sẽ không lâu như vậy.
Cố An Thành nằm xuống không bao lâu, Tiểu Viễn đã dựa theo hơi ấm mà sát lại gần anh. Cố An Thành hất chăn ra, để đối phương có thể dễ dàng ôm lấy cái "gối ôm" của cậu mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Trần Viễn mở mắt ra như thể đã tỉnh lại, cậu liếc nhìn Cố An Thành, sau đó lại ôm anh mà ngủ.
Cố An Thành cũng không mềm yếu, anh không biết tại sao mỗi lần được Trần Viễn ôm thì anh đều có cảm giác kỳ quái như vậy, nhưng anh cũng không quên lúc bản thân bị người ta bắt nạt là Trần Viễn xông tới chỗ anh cản lại. Một đứa trẻ nhút nhát nhưng không chút do dự lao tới, anh tin chắc nếu không ôm Trần Viễn thì cho dù Giang Long có đấm đá cậu thế nào cậu cũng sẽ không rút lui.
Tiểu Viễn của anh hóa ra lại là như thế này...
Cố An Thành nghĩ đến lại cảm thấy không khỏi buồn cười, đây nào phải là một con thỏ trắng nhỏ, rõ ràng cậu giống như một con báo con.
"Anh..." Trần Viễn trong lúc ngủ thì thầm, Cố An Thành nghe không rõ, nhưng anh biết cậu đang gọi mình, anh ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, Trần Viễn rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ bình yên.
Một đứa trẻ thuần khiết như vậy, Cố An Thành cảm thấy cậu thật xứng đáng với tình yêu cả đời của anh.
Trần Viễn kiếp trước đã trải qua cái gì?
Ngay cả một câu nói nhẹ nhàng Cố An Thành cũng không có nói, vừa nảy ra ý tưởng đã gọi người cởi quần cậu mà quan hệ. Trần Viễn khóc lóc còn khiến anh cảm thấy khó chịu. Anh ức hiếp Trần Viễn đến mức này nhưng ngay cả như vậy thì cậu cũng vẫn đi theo anh. Anh còn nói với cậu rằng: "Đợi tôi quay lại" khi mình muốn ra nước ngoài, rồi anh rời đi như vậy, không có bất kỳ thông tin liên lạc nào, không để lại bất kỳ sự đảm bảo nào cho cậu. Hơn nữa lúc đó cậu còn chưa học hết cấp ba, là một người nhu nhược yếu đuối, Cố An Thành không có một chút ý nghĩ nào muốn thoát khỏi cậu sao?
Khi đó, sợ rằng nhờ người chăm sóc, nhìn cậu một cái thì anh cũng không làm...
Cố An Thành nghe Giang Long nói những lời này đã cảm thấy tức giận, người này có thể là thủ phạm hại Tiểu Viễn, nhưng nếu có anh ở bên, ai có thể thật sự làm hại Tiểu Viễn.
Càng nghĩ về điều này, Cố An Thành càng cảm thấy những gì mình làm chưa đủ, anh chưa đủ tốt, chưa đủ mạnh mẽ, chưa đủ yêu Tiểu Viễn và anh có thể làm tốt hơn.
Mà Giang Long này cũng phải xử lý, hắn ta đã từng bước một viết lên kịch bản cho kết cục của bản thân. Anh cũng không sợ hắn ta sẽ thoát khỏi tầm tay của mình.
"Ừ..." Dù sao Trần Viễn vẫn đang ngủ say, một lúc sau mới tỉnh lại. Lần này cậu mở mắt ra, nhìn thấy Cố An Thành, cậu đã thật sự nhìn thấy, cậu gọi: "An Thành..."
"Chồng đây." Cố An Thành cười ôm lấy cậu. Anh từ phía sau lấy ra một con búp bê dài nửa cánh tay, chính là con búp bê làm theo phim "Avatar" ngày hôm qua không thể gắp được trong máy gắp thú.
Trần Viễn ôm búp bê vào lòng, vẫn không chịu buông Cố An Thành ra, cậu nói: "Cậu đã tới trại tạm giam à?"
"Đúng vậy, để thả chú của cậu và những người khác ra." Cố An Thành thấy Trần Viễn không phản đối, anh đoán trước Trần Lương Bang khá là nghe lời, cũng không có hù dọa Tiểu Viễn. Anh nói: "Bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt cậu nữa. Nếu cậu nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ, hãy nói cho tớ và cậu sẽ có phần thưởng."
Cố An Thành hôn lên trán Trần Viễn, nói: "Nói cho tớ biết điều ước hôm nay của cậu đi."
"Điều ước hôm nay đã thành hiện thực." Trần Viễn vùi mặt vào trong eo Cố An Thành, ôm chặt lấy anh như khúc gỗ mà nói: "Điều ước hôm nay là có thể nhìn thấy Cố An Thành tỉnh lại."
"Ở đây không còn ai nữa, cậu gọi tớ là chồng đi." Cố An Thành trêu chọc cậu, anh dùng búp bê Avatar gõ nhẹ vào cánh tay cậu nói: "Vợ, vợ à?"
"Chồng..." Trần Viễn vùi mặt vào tay, giọng nói không lớn, nhưng Cố An Thành vẫn nghe được. Anh tận mắt nhìn thấy cổ và tai Trần Viễn đỏ bừng với tốc độ rất nhanh, anh không kìm được mà cúi xuống cắn nhẹ vào chóp tai đang giấu kín của đối phương.
Trần Viễn càng co rúm người lại, ước gì có thể vùi đầu vào mép chăn trốn đi.
Cố An Thành sờ sờ gáy cậu nói: "Cậu sao vậy? Cậu nghĩ tớ có bao giờ xấu hổ gọi cậu là vợ không?"
"..." Trần Viễn thật sự bị người đàn ông vô liêm sỉ này đánh bại.