Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 40



Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Cố An Thành lại liếm lấy đôi môi sưng đỏ của tiểu Viễn đáng yêu. Anh hỏi: "Hôm nay chồng đẹp trai không?"

"Siêu đẹp trai..." Trần Viễn ngại ngùng nói ra những lời này, nhưng Cố An Thành hôm nay thật sự quá ngầu rồi. Lúc họ ngồi trong lớp học, cũng có nữ sinh giả vờ đi ngang qua lớp học mà chụp trộm anh. Ngay cả cậu cũng chú ý đến điều này nên cậu không tin Cố An Thành không quan tâm, cậu nói: "Nhiều bạn nữ thích cậu như vậy..."

"Sao vậy? Ghen rồi à?" Cố An Thành ngồi dậy, thấy buồn cười mà ôm nhóc con của mình vào lòng, lấy khăn lau nước trên người cậu mà nói: "Chồng không thích người khác, chỉ thích vợ thôi."

Lần nào nghe anh nói như thế, mặt Trần Viễn đều đỏ lên, cậu ở trong lòng Cố An Thành mà ngước nhìn anh: "Tớ cảm thấy mình rất vô dụng..."

"Bây giờ cậu còn nhỏ." Cố An Thành ôm lấy cậu, hôn lên trên gương mặt trắng nõn ấy: "Bây giờ vợ còn nhỏ, chỉ cần trốn vào trong lòng chồng là được."

Trần Viễn dựa vào lòng Cố An Thành, cảm thấy bản thân thật sự còn nhỏ, cậu nhớ đến lúc học tiểu học đi theo ông nội thu giấy, bìa cứng. Tuổi ông nội đã lớn, có khi một mình lo không hết thì sẽ dẫn theo Trần Viễn đi thu báo cũ và thùng giấy cùng, sau khi thu lại xong thì ép lại buộc trên xe ba gác. Lúc đầu giấy bìa không nhiều, Trần Viễn có thể ngồi trên xe, về sau khi xe ba gác đã chất đầy giấy bìa thì cậu không thể ngồi được, khi đó ông nội sẽ kéo xe ở phía trước, còn cậu đi theo sau, tiện thể canh không cho giấy bìa rớt xuống.

Khi đó cậu đi đến khát khô cả họng, đi đến đau nhức cả chân, nhưng cậu không dám nói với ông nội bởi vì ông luôn rất yêu thương cậu, nếu cậu nói ra, lần sau ông nội sẽ không dẫn cậu đi nữa. Khi cậu ở một mình nếu gặp đúng lúc chú về thì hắn sẽ soát người cậu, xem trên người cậu có tiền tiêu vặt không, còn có lúc hắn uống rượu say sỉn về, sẽ đánh cậu, mắng cậu. Vậy nên so với nỗi sợ đó, Trần Viễn thà đi thu giấy cứng với ông nội còn hơn.

Cậu đi theo sau xe ba gác, khi lên dốc phải đẩy xe giúp, khi xuống dốc thì phải kéo đít xe lại để phòng xe tụt dốc quá nhanh mà đụng trúng người. Khi đó cậu luôn nhìn thấy những đứa nhỏ bên đường, họ đi theo ba mẹ, những phụ huynh đó đến cặp cũng không nỡ để con mình phải đeo. Những chiếc cặp sặc sỡ được ba mẹ những đứa trẻ đeo sau lưng, những người bạn bằng tuổi cậu, một tay nắm lấy tay ba hoặc mẹ, một tay cầm kem ăn ngon lành...

Chỉ có khi ở bên Cố An Thành, cậu mới được xem là một đứa nhỏ, Cố An Thành sẽ mua cho cậu cây kem to nhất, dẫn cậu đi dạo siêu thị, dạo quanh các cửa hàng, làm cho cậu rất nhiều món ngon, còn biết dỗ cậu ngủ. Những điều tốt đẹp mà Cố An Thành làm cho cậu nhiều không kể hết.

"Cậu để tớ làm gì đó cho cậu đi, tớ muốn làm gì đó cho cậu." Trong lòng Trần Viễn chỉ ngây thơ mà nghĩ rằng, Cố An Thành đối xử với mình quá tốt rồi, anh đã cho Trần Viễn thứ mà cậu nghĩ rằng cả đời cũng chỉ có thể ước mà không có được, nhưng cũng vì anh cho cậu quá nhiều nên Trần Viễn vì thế mà sợ hãi.

Cố An Thành mặc đồ ngủ cho cậu, nghe tới đây thì dừng một chút, sau đó tiếp tục hành động của mình, anh nói: "Được, ngày mai tớ tìm một gia sư cho cậu, cậu phải học thật tốt, về sau tớ kinh doanh quốc tế, cậu làm phiên dịch cho tớ."

Qua một lúc Trần Viễn mới hiểu được ý của anh, lòng cậu không nhịn được mà có chút vui vẻ. Lúc nãy cậu còn lo rằng việc Cố An Thành cần cậu làm sẽ rất khó, nhưng nếu chỉ là việc học thì cậu có thể làm được. Nếu có thể làm phiên dịch của Cố An Thành, có phải cậu sẽ có thể được ở cùng Cố An Thành thật lâu thật lâu....

"Được rồi, cậu đã nhận nhiệm vụ thì mau nằm xuống đợi chồng cậu đến ôm cậu ngủ." Cố An Thành sấy tóc cho cậu, vừa xoa đầu vừa để cậu nằm xuống. Thấy Trần Viễn vui vẻ chui vào chăn đợi mình, trong lòng anh tràn đầy sự ấm áp.

Trần Viễn giống như một tờ giấy trắng, cho dù là về vấn đề cuộc sống, tình cảm hay là tương lai thì cậu đều nghe theo sự sắp đặt của Cố An Thành. Cố An Thành rất thích cảm giác tham dự vào cuộc sống của người khác. Lương Tiến luôn nói anh có dục vọng kiểm soát biến thái nhưng Cố An Thành vẫn luôn không chịu thừa nhận vì anh không có hứng thú với ai đến mức muốn sắp xếp tất cả cho người đó, nhưng sự tồn tại của Trần Viễn là đặc biệt. Cố An Thành có yêu có thẹn với cậu, giữa hai người có tiếc nuối, nhưng nhiều hơn là có thể bắt đầu làm lại tương lai, đó là sai lầm kiếp trước của Cố An Thành, đời này anh sẽ khiến Trần Viễn sống thật hạnh phúc.

Nếu Trần Viễn đã chủ động nhắc đến, vừa hay nhân cơ hội này tìm gia sư cho cậu. Việc khác không phải lo nhưng nếu mảng ngôn ngữ không còn vấn đề thì Trần Viễn tuyệt đối sẽ đồng ý cùng anh ra nước ngoài. Dù sao bây giờ cũng đã khác so với kiếp trước, ông nội Trần Viễn bây giờ sống rất tốt, hồi phục cũng tốt, có thể tự ngồi dậy ăn, có khi còn xuống đất đi dạo được. Nếu ông nội vẫn luôn khỏe mạnh như vậy thì anh sẽ dời lại kế hoạch ra nước ngoài. Khi cả hai tham gia kỳ thi đại học ở trong nước, về Trần Viễn thì anh rất tự tin nhưng bản thân Cố An Thành thì có hơi tệ chút. Tới lúc đó anh có thể để Trần Viễn học đại học trước, anh mua một chỗ trong đại học hạng ba, hai người học đến khi ông nội mất, rồi làm thủ tục xuất ngoại cũng được.

Hôm nay Cố An Thành chạy tới mức toàn thân đều là mồ hôi nên thời gian tắm dài hơn một chút. Đợi đến lúc anh về giường thì Trần Viễn vẫn chưa ngủ, cậu lộ đôi mắt ra ngoài chăn, nhìn anh đầy mong chờ. Cố An Thành nhìn mà buồn cười, anh nằm lên giường, đưa cánh tay ra. Trần Viễn thấy vậy liền chủ động nằm xích qua, gối lên cánh tay anh, nghiêng đầu nhìn anh. Cố An Thành hôn chụt một cái lên trán cậu nói: "Vợ à, có chuyện muốn nói với chồng sao?"

"Cậu thật sự sẽ để tớ làm phiên dịch sao?" Trần Viễn rất thích ôm lấy eo của Cố An Thành, tuy người anh cứng ngắc nhưng ôm như vậy khiến Trần Viễn cảm thấy có cảm giác an toàn. Vừa an toàn vừa hạnh phúc, cậu híp mắt, cọ mặt như một chú mèo. Cố An Thành kéo người cậu vào lòng một chút, kéo chăn lên, chậm rãi nói: "Đương nhiên rồi, mợ tớ là phiên dịch của cậu tớ, cũng là quản gia toàn thời gian của cậu, cậu của tớ làm ăn lớn, trên người cũng phải hơn trăm tỉ rồi, nhưng cậu một đồng cũng không giữ, đến mua kem cũng phải hỏi mợ."

"A?" Trần Viết thấy rất khó tưởng tượng, cậu hỏi: "Thật, thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, về sau tớ sẽ giới thiệu cho cậu biết, cậu có thể tự đi hỏi." Cố An Thành hoàn toàn không có chút xấu hổ khi đem cậu mình đi bán cầu vinh, tiện thể nói với Trần Viễn: "Vợ cũng giúp chồng giữ tiền được không?"

"Tớ, tớ sao biết được..." Trần Viễn rất căng thẳng, tim nhảy loạn nhịp đập thình thịch. Đương nhiên là cậu rất vui, giấc mơ này cậu đến mơ cũng không dám...

Cố An Thành thì không để ý, anh nói: "Ví tiền đưa cho cậu trước, khi muốn xài tiền tớ sẽ nói với cậu được không?"

Trần Viễn vẫn không tin được, nhìn anh một cách căng thẳng, hỏi lại: "Thật sao?"

"Sao lại không thật chứ, chồng cậu có lúc nào gạt cậu à." Cố An Thành ôm tiểu Viễn của mình thật chặt, hận không thể đem cả thế giới cho cậu, để cậu không còn thấy sợ, không còn thấy bất an, để cậu có tất cả mọi thứ của anh, bao gồm cả bản thân anh.

Lúc đó anh sẽ chiều cậu thành một tiểu Viễn như thế nào đây?

Cố An Thành thậm chí đã bắt đầu mong đợi, anh nhẹ giọng dỗ cậu: "Ngủ đi, giày vò một ngày mệt rồi đúng không."

"Ừm." Trần Viễn hít mũi, rúc trong lòng Cố An Thành nhưng chẳng muốn ngủ, chẳng lẽ cậu đã nghĩ sai rồi? Cố An Thành sẽ không vứt bỏ cậu?

Cố An Thành có suy nghĩ cho tương lai của hai người, anh còn nói sẽ đem mọi thứ cho cậu giữ... Nói là giống cậu và mợ của anh vậy, đó có nghĩa là một đời sao?

Anh.... Thật sự không lừa cậu...

Trần Viễn muốn khóc, nhưng lại thấy Cố An Thành sắp ngủ nên không muốn tạo ra tiếng động, sợ sẽ đánh thức anh. Cậu nhịn rồi nhịn, viền mắt đỏ hoe trộm nhìn Cố An Thành, Cố An Thành vì đã chạy một nghìn mét nên đã cũng thấm mệt mà ngủ mất rồi. Trần Viễn dùng ánh mắt vẽ theo đường nét gương mặt của anh, một lần lại một lần, giống như ngắm sao cũng không đủ vậy.

Lúc sau thì mơ mơ màng màng ngủ mất. Trong mơ, cậu thấy Cố An Thành hôn cậu đến thở không nổi, bàn tay to lớn của anh lướt qua eo cậu, xoa bóp cái mông nhỏ của cậu như lúc sáng. Trần Viễn đạp chân một cái, mở mắt ra đã thấy trời sáng rồi, Cố An Thành đang cúi người nhìn chằm chằm cậu, cậu còn đang ngơ ngác, không hề ý thức được bản thân đã mộng xuân.

Cố An Thành nhìn cậu với biểu cảm phức tạp, Trần Viễn nhìn không ra, chỉ chớp mắt một cái rồi lại vùi mặt vào gối ngủ. Cố An Thành thở dài một hơi, vừa nói vừa giơ tay cởi quần ngủ của cậu: "Nào, nâng eo lên."

"Hửm?" Trần Viễn không biết tại sao phải cởi quần.

Cố An Thành cười như không cười, anh nói: "Cậu mộng tinh rồi đó."

Trần Viễn tỉnh táo rất nhanh, tay chân luống cuống kéo lại quần, đỏ mặt đạp Cố An Thành ra. Cố An Thành nhìn rất thành khẩn, trông không giống như đang lừa người, thấy vậy Trần Viễn càng căng thẳng hơn. Cậu kéo chun quần ra, tự nhìn vào. Vì buổi tối đi ngủ cậu không mặc quần trong, nên khi kéo chiếc quần rộng ra liền nhìn thấy phía trong dính dịch thể loãng, Trần Viễn a lên một cái, vừa muốn nhảy lên thì đã bị Cố An Thành nhanh tay ấn lại mà nói: "Cậu ngại cái gì, chồng cũng thường như vậy, đây là chuyện rất bình thường."

Trần Viễn vốn dĩ căng thẳng muốn chết, nghe anh nói vậy mới thấy dễ chịu hơn: "Đều như vậy?"

"Đúng, đây là phản ứng sinh lí bình thường." Cố An Thành cuối cùng cũng trải nghiệm được nỗi bận tâm lúc nuôi con trai, không chỉ là thân thể khỏe mạnh mà còn phải quan tâm đến sức khỏe tâm lý. Lúc sáng anh chỉ hôn trộm Trần Viễn một cái, không ngờ nhóc con này đã rên rỉ rồi bắn trong mơ, anh không thể nói cho Tiểu Viễn biết nhân lúc cậu ngủ anh đã làm gì, lúc này chỉ có một gương mặt nghiêm túc chuyên nghiệp mới thích hợp.

"Vậy tớ tự rửa vậy..."

Cố An Thành đè cậu lên giường hôn rồi lại hôn: "Để chồng rửa."

Trần Viễn mặc anh cởi quần ngủ xuống, trần truồng mà chui lại vào chăn, che mặt xấu hổ một lúc. Cố An Thành cũng không làm phiền cậu, đợi đến khi xong bữa sáng mới lên gọi người.

Sau khi vệ sinh cho cậu một cách thuần thục xong thì lại cõng cậu trên lưng, anh xóc cậu lên một cái, nói: "Đi thôi, xuống lầu ăn cơm."

Lúc này Trần Viễn cuối cùng cũng vượt qua cơn xấu hổ lúc nãy, cậu ôm lấy cổ của Cố An Thành, hôn chụt một cái lên mặt anh.

"Chồng tốt hay không?"

"Tốt, tốt nhất luôn!"