Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 9: Không bận tâm cái nhìn của người khác



Triệu Hải vừa vào phòng học cũng nhìn thấy Trần Viễn ngồi bên người Cố An Thành đang vùi đầu ăn cái gì, ngạc nhiên nhảy đến, "Làm gì dzậy?"

"Mắt mù à, ăn cơm chứ làm gì." Vương Huân la rầy một câu, phất tay đuổi hắn, "Không có chuyện gì đừng tới hóng hớt, cẩn thận ăn đòn đó!"

Triệu Hải lập tức ném cặp sách một cái, dùng khuỷu tay ghìm chặt cổ Vương Huân không buông, khiến cậu ta bị kẹp đến nỗi trợn tròn mắt, mặt phồng đỏ chót vỗ bàn, "Nghẹt thở... Đm tao chịu thua, đầu hàng, đầu hàng..."

"Mẹ mày, coi mày còn dám hống hách không!" Triệu Hải đem Vương Huân buông ra, xem sắc mặt hắn phồng đỏ như vậy cười nhạo nói, "Mặt mày đem so với Trần Viễn đỏ càng muốn lợi hại hơn, người ta thì ửng đỏ hồng hào, còn mày lại giống y như con heo bị cắt tiết!"

"Tao đkmm!" Vương Huân không dễ gì chịu nhường hắn, liền xông lên cùng Triệu Hải chân đá tay đấm, hai người bọn họ cả ngày chính là luôn luôn ầm ĩ như vậy. Trần Viễn muốn ngẩng đầu nhìn xem chút xíu, ai ngờ Cố An Thành bên cạnh cúi xuống ngó cậu làm cậu chỉ còn cách giả mù tiếp tục thành thật húp cháo.

Cà chớn cũng tới lớp khá sớm, nhìn đám bằng hữu bàn cuối náo nhiệt rộn ràng đôi mắt đố kị phừng cái đỏ lên, đại biểu môn số học liền đẩy kính mắt một cái, tằng hắng nhắc nhở nó chớ có làm càn. Cà chớn tức không chịu nổi, quyết định sẽ về nhà nói mẹ đến tìm cô chủ nhiệm đàm luận. Bảo nó bị xếp ngồi ở hàng đầu đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới lòng tự ái của nó, nó căn bản không có lùn, nó muốn ngồi hàng cuối cùng!

Nhưng mà nó còn chưa kịp nói chữ nào, nghỉ giữa giờ tiết thứ nhất cà chớn liền phát hiện Trần Viễn chuyển tới ngồi chung bàn với Cố An Thành, khoảng trống bên cạnh hắn ta cứ như vậy được bổ sung vào thêm một người. Cà chớn quả thực vô cùng phẫn nộ, đối Cố An Thành khóc lóc om sòm, "Mày làm sao thuyết phục cô Tào cho cậu ta đổi chỗ ngồi?! Tao cũng phải đổi!"

"Mày nhờ vả mẹ mày gọi điện cho cô xin xỏ một tiếng không phải liền xong rồi à." Cố An Thành dọn dẹp bàn cho Trần Viễn vừa xong, chỉnh ghế tựa của cậu sát về phía mình, hai người vừa ngồi xuống liền dán chặt giống y đúc cặp sinh đôi dính liền. Cà chớn lườm một cái, "Con mẹ nó có tức phụ là ghê gớm lắm à! Thối khoe khoang!"

Trần Viễn ngượng đến đầy mặt đỏ chót, chiếc cằm nho nhỏ càng hướng phía bên trong cổ áo đồng phục học sinh giấu biệt. Cố An Thành ôm eo cậu, đem cằm đặt ở bả vai thon gầy của nhóc ngoan ngoãn, cách Trần Viễn cùng cà chớn trợn trắng mắt với nhau, "Thằng nhóc ấu trĩ, mày đố kị với ông đây thì cứ nói thẳng ra."

"Tao đố kị mày cái rắm, già chết dẫm!" Cà chớn không chút do dự liền oán anh em tốt, ở trong lòng nó Cố An Thành đối với Trần Viễn hảo hoặc không hảo, chẳng qua chỉ là ham vui đổi gió, nó hoàn toàn không có chút suy nghĩ nào Cố An Thành khả năng là GAY.

Cố An Thành cũng không quản nó nói cái gì, mặt không biến sắc ôm Trần Viễn nãy giờ vẫn cứ run rẩy, "Mày cứ đứng đó mà lải nhải, cô Tào trêи bục giảng trừng mày sắp hơn nửa ngày rồi."

"Đệt! Không nói sớm!" Cà chớn sợ mém tè ra quần chạy trở về chỗ ngồi của mình, cô Tào nhìn Cố An Thành bên này liếc mắt một cái, thấy hắn đàng hoàng ngồi một chỗ không lại đau chân muốn đi phòng y tế cái gì, liền bắt đầu bảo học sinh đem bài tập ngày hôm qua mang ra.

Cố An Thành cố ý khoa trương làm như mới sực nhớ tới, "Ai nha quên làm, không chép kịp."

Trần Viễn hổ thẹn cúi đầu, "Là tôi ngày hôm qua quên mất không cầm về giúp cậu, cậu dùng của tôi đi, tôi làm lại chút xíu là được."

"Không có chuyện gì." Cố An Thành ghé vào lỗ tai cậu hỏi, "Nếu không tối nay hai ta đồng thời làm bài tập, cậu một bên viết tôi một bên chép, còn có thể tiết kiệm thời gian."

Trần Viễn thật không tiện đem bài tập mình làm xong đặt ở trước mặt Cố An Thành, "Tôi phải chăm sóc gia gia, không thể trở lại quá muộn..."

"Lão gia tử bị bệnh gì? Tại sao không cho ông nằm viện?" Cố An Thành đời trước thậm chí còn không biết Trần Viễn có một người gia gia.

"Bác sĩ nói là tuổi tác cao, bộ phận thân thể suy kiệt, là hiện tượng lão hoá bình thường." Trần Viễn đôi mắt hơi hướm đỏ lên, nhưng lại gắng gượng chớp mắt cố không để giọt nước bên trong rơi xuống, "Tôi phải chăm sóc cho gia gia thật tốt, không muốn để cho người phải khó chịu."

Cố An Thành nghĩ thầm, như vậy trong nhà Trần Viễn khẳng định không có điều kiện gì, ăn không đủ no, mặc cũng chẳng đủ ấm, có khi còn vì không đủ tiền để thanh toán chi phí mà bị cắt nước cắt cả điện, đời trước e rằng lão nhân gia cũng vì lý do này mà hao mòn từng chút, cuối cùng không qua khỏi.

"Cô tôi có một cái viện điều dưỡng, chăm sóc người già đặc biệt chu đáo. Cậu ban ngày đi học cũng không rảnh trông gia gia, không bằng để tôi liên lạc với cô một chút, đem gia gia cậu đưa tới chăm sóc?" Cố An Thành cùng Trần Viễn thương lượng, "Cậu phải biết, ngày nào được nghỉ học cậu vẫn có thể tới xem ông cụ. Gia gia ở chỗ đó được chăm sóc cẩn thận, có bạn già cùng tán gẫu lúc buồn chán, nói không chừng như vậy người còn có thể sống thêm chút thời gian."

Trần Viễn không lên tiếng, cậu nghe được đặc biệt động lòng, thế nhưng loại viện điều dưỡng kia cậu từng nghe nói qua, phải là cán bộ kỳ cựu hoặc người đặc biệt giàu có mới có thể ở nổi. Dù như thế nào cậu cũng không có khả năng chi trả đống tiền đó, dù cho cậu có mỗi ngày tích cóp vật dụng giá trị trong nhà đem bán đi, cũng không trả đủ một ngày tiền phòng...

"Yên tâm, đây là loại chuyện công ích, tôi nói cô nghe một chút tình huống trong nhà của cậu, một phân tiền cũng tuyệt đối không thu." Cố An Thành cảm thấy chính mình đặc biệt có năng lực lừa dối, muốn nói xạo cái gì chỉ cần há mồm đều dư sức nói ra, viện điều dưỡng kia đúng thực là do cô hắn tự mình mở, thế nhưng hoạt động công ích gì đó đều là hắn chủ trương nói phét.

Lúc này Trần Viễn sao có thể tin lời của hắn, con mắt cậu đỏ ngầu nhìn Cố An Thành, "Cám ơn cậu, thế nhưng không cần, nếu như thực sự không ổn tôi sẽ thôi học, ở nhà chăm sóc cho gia gia."

"Tiểu Viễn, cậu phải biết gia gia cậu tuổi cao sức yếu, cho dù cậu có cố gắng dốc hết sức chăm lo, người may mắn lắm có lẽ cũng chỉ sống thêm được mấy năm. Thế nhưng cậu thì khác, cuộc đời của cậu chỉ vừa mới bắt đầu, bất chấp tất cả như vậy thực sự không đáng." Cố An Thành nhất định phải ngăn chặn những ý nghĩ tương tự như thế của cậu, muốn hi sinh chính mình trước nhất định phải nhìn một chút điều đó có ý nghĩa hay là không.

Trần Viễn không nhịn được rơi nước mắt, "Gia gia nuôi tôi từ nhỏ tới lớn, tôi không có ba mẹ, tiểu thúc bắt nạt tôi ông chỉ vừa nhìn thấy liền đánh hắn, gia gia là người thân duy nhất của tôi, tôi không nên dùng chữ đáng hay không đáng để phân vân với người."

Cố An Thành hận không thể đấm chính mình một phát vì tật xấu nói năng không chịu suy nghĩ, Trần Viễn nếu muốn khẳng định sẽ làm được, giống như kiếp trước cậu thực sự muốn chờ cho nên mới đồng ý là sẽ chờ hắn, nếu không phải như vậy làm sao có khả năng người ta nguyện ý để cho hắn khi dễ nhiều năm đến thế!? Hắn đây là đang nói vớ vẩn cái gì a, xem nhóc đáng thương này sắp khóc thành cái dạng gì rồi. Hắn thật muốn đem người ôm chặt chẽ trong ngực, nhưng cuối cùng vẫn gắng nhịn được, lén lút ở dưới bàn học nắm lấy tay Trần Viễn nặn nặn, "Vậy cứ như thế, mang gia gia chuyển tới viện điều dưỡng đi. Cậu cũng đi theo, như vậy so với cậu mỗi ngày ở cạnh kì thực cũng không sai biệt nhiều. Thời điểm cậu không có mặt, cũng có người khác thay thế chăm sóc gia gia, được chứ?"

"..." Trần Viễn nỗ lực vùi đầu nghẹn khóc thút thít, nói chuyện còn mang theo giọng mũi dày đặc, "Kia... Sẽ mất thật nhiều tiền đi..."

"Không phải đã nói rồi sao, không cần tiền, cậu nếu như không tin, tôi dẫn cậu đi xem thử." Cố An Thành trong đầu thầm nghĩ sẽ chuẩn bị đưa vài trường hợp mẹ goá con côi cùng lão nhân gia vào viện, giả bộ đúng thực có tổ chức hoạt động công ích.

Hai người bọn họ cứ như thế công khai bày tỏ tâm sự, người khóc kẻ dỗ, hoàn toàn lãng quên giáo viên chủ nhiệm lúc này vẫn còn đang đứng trêи bục giảng quan sát cả hai người. Cô Tào cố ý đem khăn lau bảng lớn tiếng thả xuống, lại nện thật mạnh xấp bài tập lên bàn, thế nhưng không biết vì sao hai cái đứa kia chẳng chút phản ứng, căn bản không phát giác chính mình đang ngồi ở đâu.

Tào Ngọc Phượng tâm phi thường mệt, không biết Cố An Thành đây là muốn chơi cái trò gì mới mẻ? Cảm thấy việc chọc người ta khóc rồi chân chó dỗ dành là loại chuyện rất có lạc thú hay sao?

"Nào, khụ, chúng ta tiếp tục nghiên cứu đề tài này..." Tào Ngọc Phượng dù làm như thế nào cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của hai người Trần Viễn, Cố An Thành, thất bại bỏ qua việc cầu sự chú ý.

Trong lòng Cố An Thành không tồn tại bất cứ suy nghĩ nào khác ngoài chuyện phải an ủi Tiểu Viễn của hắn, ngữ khí ôn nhu đến nỗi vắt ra nước, khiến Vương Huân ngồi sát vách nghe thấy buồn nôn muốn kêu cha gọi mẹ, thế nhưng Vương Huân lúc này cũng không thật sự ý thức được, huynh đệ tốt của hắn chính là một tên cong.