Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 92



Trần Viễn người đang trong cơn hôn mê tỉnh dậy, còn chưa kịp phản ứng lại mình đang ở đâu, thì đã bị Giang Long túm lấy cổ áo rồi tát mấy cái:"Mẹ nó ai cho tỉnh dậy, bây giờ phải dựa vào tiền thuốc của cậu mà kiếm lời đi, bây giờ cứ ở đó rồi bị xe cán đi, số may đụng phải người nào hào phóng thì còn có tiền đi bệnh viện."

Trần Viễn chỉ nghe được một nửa sau đó bị ù tai rồi không nghe được gì nữa, cậu biết Giang Long muốn để cậu bị xe đụng, cho nên đánh gãy chân của cậu, còn những cái khác thì cậu chẳng kịp phản ứng lại.

Trần Viễn bị hai người Giang Long ném tới ven đường, bọn họ thì lại trốn ở phía sau cây xanh, Giang Long ló đầu ra nói với cậu:"Giả vờ tốt một chút, nhìn thấy xe tốt thì nhanh chóng giả vờ đi!"

Trần Viễn không lên tiếng, trên người cậu chẳng còn chút sức lực nào, vết thương vừa mới bị đập vào đùi trở nên đau nhức, tất cả những điều này đối với cậu mà nói chẳng có chút ý nghĩa nào cả, những lời trước đó Giang Long nói cậu đã hiểu được, cậu đã như vậy rồi, còn hi vọng Cố An Thành về tìm cậu sao?

Không còn hy vọng nữa rồi...

Đời này những người mà cậu quan tâm nhất, đầu tiên là ông nội thì cũng đã qua đời, còn một người thì vĩnh viễn không trở về...

Sau khi nhận thức rõ sự thật thì Trần Viễn cũng không còn đau như vậy nữa, lúc này ở phía xa xa trên đường cao tốc có một chiếc xe tải lón đang lao đến, Trần Viễn nhìn thấy nó còn nở nụ cười, cậu ngẩng đầu lên, lại giống như đang để cho Cố An Thành thấy được sự tuyệt vọng của cậu, sự tuyệt vọng chẳng thể nào che giấu được, là sự tuyệt vọng cùng cực sau khi đã hy vọng quá nhiều...

Cố An Thành biết rõ mình không thể làm gì những vẫn chạy đến kéo Trần Viễn, sau đó tay của anh xuyên qua người Trần Viễn không thể chạm vào được nhìn chiếc xe đang đến gần, Trần Viễn đột nhiên lảo đảo đứng lên vọt tới, Cố An Thành nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát rồi hét lên cuối cùng trước mặt anh chỉ còn lại những mảng trắng, ý thức của Cố An Thành đã quay về cơ thể, anh run rẩy không ngừng ôm lấy đầu mình, nước mắt trào ra khỏi mi:"Đại sư..."

Liêu Sinh nhìn chàng trai trẻ tuổi như phát điên ở trước mặt mình: "Tôi cũng không phải đại sư gì cả, tôi tới tìm cậu vì duyên nhân giữa hai người các cậu chưa hết, tôi với các cậu chỉ là hữu duyên thôi."

"Đại sư! Xin đại sư hãy giúp tôi!" Cố An Thành mặt đầy nước mắt rơi giàn giụa, chật vật đến mức cũng chẳng thèm để ý đến bản thân mình, anh nắm lấy ồng quần của Liêu Sinh không ngừng dập đầu lạy:"Mong đại sư giúp tôi!"

"Quyền lựa chọn là ở cậu." Liêu Sinh nhắc nhở anh:"Nếu cậu sẵn sàng chịu nổi đau mà cậu ta phải chịu khi chết, liền coi như là đã trả lại tử kiếp cho cậu ta, nghiệt duyên được giải quyết thì tôi mới đưa cậu sang bên kia được."

Cố An Thành gật đầu:"Chỉ cầu đại sư chỉ cho tôi nên làm như thế nào."

Cố An Thành bị sự thật về cái chết của Trần Viễn kích thích rất nặng, anh chọn cách ôm tro cốt của Trần Viễn rồi cùng với nó bị xe tải cán qua, máu của anh cùng với tro cốt của Trần Viễn hoà làm một không thể nào tách rời được, sau đó linh hồn của anh dưới sự hưỡng dẫn của Liêu Sinh và đến thế giới khác nhập vào cơ thể của Cố An Thành ở đó.

Liêu Sinh chỉ dẫn anh đến một thế giới mới, nhưng Cố An Thành vì quá áy náy và hổ thẹn với Trần Viễn nên bị kích thích quá nặng dẫn đến chuyện sau khi sống lại đã quên hết mọi chuyện, đây có lẽ là lựa chọn trong tiềm thức của anh, nhưng cũng đã làm cho anh và Trần Viễn bắt đầu lại một cuộc sống mới.

Mà bây giờ khi Cố An Thành nhớ lại, anh cũng biết vì sao mình lại bảo vệ Trần Viễn kĩ đến mức một tất cũng không rời, vì sao mình luôn sợ bị xe đụng ở trên đường, cũng hiểu được tại sao từ đầu đến cuối luôn cảm thấy mình đối xử với Tiểu Viễn chưa đủ tốt —— đó là sinh kiếp của anh cũng là sinh kiếp của Trần Viễn.

Bây giờ khi nhớ lại, anh lại càng cảm thấy may mắn khi được gặp lại đại sư Liêu Sinh.

Vết thương trên đầu anh đã được Liêu Sinh chữa khỏi, Liêu Sinh nói cho anh biết chỉ anh mới có thể cứu được Trần Viễn, chính là ẩn ý bây giờ anh đã có thể làm theo ý mình, lúc Cố Vĩ Đông chạy tới thì Liêu Sinh đã biến mất trong đám người, Cố An Thành sững sờ quỳ tại chỗ cũ, lúc này Ngô Cương mới thấy được Cố An Thành, còn đang khó chịu vì tại sao nãy giờ không tìm thấy Cố An Thành, rõ ràng người đang ở trước mặt mình mà...

"Thành Thành, mau đứng lên đi!" Ngô Cương xông lên dìu Cố An Thành, Cố Vĩ Đông cũng đi đến dìu, bị dáng vẻ đầy máu của con trai mình doạ cho hết hồn:"Mau gọi xe cứu thương đi!"

"Bố, con không sao." Cố An Thành tỉnh táo lại:"Đây không phải là máu của con."

Cố Vĩ Đông không tin: "Đều lúc này rồi mà con còn huênh hoang cái gì chứ! Mau tìm thuốc rồi băng bó lại đi!"

Bên cạnh có người lập tức đưa khăn đến, Cố Vĩ Đông phải nhanh chóng quấn lên đầu của Cố An Thành, lại bị anh đè tay xuônngs, Cố An Thành chưa từng mất bình tĩnh như vậy, anh là người càng sợ hãi thì càng bình tĩnh, anh nhìn vào Cố Vĩ Đông trong ánh mắt chứa một tia nguy hiểm chết người: "Con không sao, lập tức đuổi theo cái xe kia, lập tức!"

Đương nhiên Cố Vĩ Đông biết nặng biết nhẹ, an ủi con trai:"Bố đã cho người đuổi theo rồi, các trạm kiểm soát đều đã được dựng lên khắp đường chính, cậu ta trốn không được đâu."

"Không, anh ta sẽ không trốn ra ngoại thành, anh ta là tới tìm con, cần phải tìm ở gần đây." Cố An Thành quá mức bình tĩnh phân tích làm cho Cố Vĩ Đông có chút sợ hãi, ông cẩn thận nhìn lên trán con trai mình, ở đó giống như không có miệng vết thương, vậy máu này là của đứa trẻ kia?

Cố Vĩ Đông bất tri bất giác đã có cảm tình với Trần Viễn, nghĩ tới đây cũng ngồi không yên:"Để bố đi nói người khác đi định vị vị trí của cậu ta"

"Bố." Cố An Thành gọi Cố Vĩ Đông một tiếng.

Cố Vĩ Đông nhanh chóng đáp lại:"Sao thế có chuyện gì con nói đi."

"Bố, con muốn Trần Viễn được đảm bảo an toàn, bố hiểu không?" Cố An Thành không hi vọng bố mình hiểu được, nhưng anh vẫn kiên quyết muốn nói, bởi vì Giang Long lẽ ra nên ở trong ngục giam bây giờ lại đang xuất hiện ở đây thì chỉ có một khả năng đó chính là hắn ta vượt ngục, đối với tội phạm vượt ngục mà nói, chuyện gì cũng có thể làm ra được, giống như là cơ hội cuối cùng vậy.

Mà bây giờ hắn ta đã bắt được Trần Viễn, chính là muốn để cho Cố An Thành cho hắn ta một đường xong, chỉ có khi Giang Long thoát thân thì Trần Viễn mới an toàn, Cố An Thành nhất định phải cho bố mình biết điều quan trọng này:"Giang Long có thể trốn, thậm chí là nhất định phải trốn, nếu như bố đồng ý con có thể nói với bố tính toán của con, nếu như bố không đồng ý thì con sẽ tự mình xử lý."

"An Thành, Giang Long này trốn ngục đã tạo thành náo động rất lớn, nếu như không nhanh chóng đem cậu ta về quy án..." Cố Vĩ Đông cảm thấy rất kỳ lạ vì sao con trai mình biết được Giang Long trốn ngục, chuyện này ảnh hưởng cực kỳ nặng nề, bọn họ đã phong toả tin tức toàn diện, thậm chí ông cũng không có nói cho Cố An Thành biết sự thật.

Cố An Thành xua tay ý muốn nói bố mình không cần nói:"Trong lòng bố vĩnh viễn có công việc, bố, trong lòng con cũng chỉ có một mình Trần Viễn thôi."

Cố Vĩ Đông không biết làm sao để tiếp nhận sự thật khi con mình trực tiếp ngả bài như vậy, ông sững sờ muốn dìu con trai lên xe, lại bị Cố An Thành dùng tay từ chối, Cố An Thành nhìn bố mình, từ sau khi trở lại đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu của một người kinh doanh đang bàn chuyện nói với bố:"Trần Viễn sống, con sống, Trần Viễn chết, vậy con cũng chết."

"Con đừng làm càn nữa, An Thành, bố cũng chưa nói là sẽ không cứu thằng bé." Cố Vĩ Đông sợ hết hồn, thái độ xa lạ và quyết đoán của con trai cũng làm cho một cảnh sát lâu năm có kinh nghiệm lâu năm cũng phải có chút sợ hãi, ông cho rằng Cố An Thành sắp điên rồi.

Cố An Thành chưa bao giờ mất bình tĩnh như bây giờ, anh sờ túi áo may mắn thay sau khi trải qua tai nạn vừa rồi, điện thoại di động của anh vẫn còn dùng được, anh lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số đó là thám tử tư lần trước anh quen được, người đó làm thám tử tư nên có một số thủ đoạn mà người thường không có được

Cố An Thành ở trước mặt bố mình gọi điện thoại, sau khi nói sơ qua tình hình xong, Cố An Thành dùng giọng điệu không chút gợn sóng nào nói:"Trước tiên tìm một chiếc xe đến đây, có thể có thêm một cái máy báy trực thăng thì càng tốt, đúng, quân dụng không được, có gì thì liên lạc với tôi."

Cố Vĩ Đông không biết nên nói cái gì, lúc này Cố An Thành đã đứng lên, cầm lấy bộ đàm của bố mình, Cố Vĩ Đông sốc đến mức không nghe được nội dung báo cáo, ở bên trong nói chiếc xe cứu hộ kỹ thuật màu vàng kia có số đuôi vi 8564 đã tìm thấy nó ở bên ngoài quản trường.

Giang Long coi như khá thông minh và biết cách chạy đến nơi đông người, như vậy đâu đâu cũng có con tin, cảnh sát mới có thể sợ ném chuột vỡ đồ.

Bây giờ Cố An Thành không nghĩ tới gì cả, anh chỉ nghĩ phải làm sao để làm cho Giang Long bình tĩnh lại, Trần Viễn lại rơi vào tay của Giang Long, người này chính là một tên điên không có nhân tính, tuy rằng hận nhưng cũng phải cứu anh ta trước để bảo vệ Trần Viễn, chờ Tiểu Viễn an toàn rồi anh sẽ làm cho Giang Long hối hận về những gì đã làm ở kiếp trước và cả kiếp này.

Không chỉ có hắn ta, còn có những người đã làm tổn thương Trần Viễn, từng người từng người một phải trả giá rất đắt.

Sắc mặt của Cố An Thành lạnh lùng tràn đầy sát khí giết người, cục trưởng Cố nhìn thấy một mặt xa lạ này của con trai không khỏi cảm thấy bất ngờ, nếu như Cố An Thành tròng lên cái tạp dề màu hồng đấy, nếu như Trần Viễn chính là cái tạp dề đó, thì ông cũng nguyện ý để con trai mình tròng nó vào.