Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 96



Gần đây Trần Lương Bang đang bị bọn đòi nợ truy đuổi mà chẳng có chỗ nào để trốn, không phải anh ta không nghĩ đến viẹc xin tiền Cố An Thành, chỉ là sợ thủ đoạn của Cố An Thành, anh ta rất chắc chắn nếu anh ta chọc giận Cố An Thành, thì anh ta sẽ chết rất thê thảm.

Mặc dù anh ta đã rất cẩn thận trốn kĩ nhưng vẫn bị phát hiện, Trần Lương Bang bị đánh sưng mặt sưng mũi, đáng thương xin tha: "Đừng đánh, tôi biết Cố đại công tử, quan hệ của cháu tôi với cậu ta rất tốt, chúng ta đi tìm cậu ta! Cậu ta nhất định sẽ trả tiền cho tôi!!"

Đám đòi nợ đã truy đuổi Trần Lương Bang đã lâu, nghe anh ta nói lời này không nhịn được mà trào phòng:"Sao tao không biết mày có bối cảnh lớn như vậy nhỉ, mày đừng có nghĩ đến việc mà chơi chiêu với tao."

"Tôi làm sao dám..." Khuôn mặt của Trần Lương Bang hiếm khi nở nụ cười:"Không phải anh đi cùng tôi là sẽ biết hay sao."

Tóm lại đám đòi nợ đều vì tiền, Trần Lương Bang đã nói có thể lấy được tiền thì làm sao họ không đi được chứ, vì vậy bọn họ cùng đi đến trong nhà Cố An Thành, ngay khi vừa đến gần thì đã bị mấy cảnh vệ trong sân doạ hết hồn, ba người kia đến đòi nợ có chút lùi bước muốn đi khỏi đó nhưng Trần Lương Bang đã xuông tới, loại kia bình tĩnh liền tăng thêm sự tự tin cho bọn họ

"Người nào! Đứng lại!" Viên cảnh sát trẻ đang bố trí giám sát trong sân, thấy Trần Lương Bang cứ lén lút đứng ở cửa nhìn xung quanh, thậm chí còn muốn vào nên quát anh ta đứng lại.

Trần Lương Bang mang theo nụ cười giả tạo:"Đồng chí cảnh sát, tôi đến tìm cháu tôi, thằng bé tên là Trần Viễn."

"Được rồi, để tôi đi hỏi một chút, cậu cứ đứng chờ ở ngoài đi." Đồng chí cảnh sát đi vào nhà, Trần Lương Bang quay đầu lại ra hiệu cho mấy người kia, ý là —— các người xem, tôi thật sự không có lừa mấy người

Lúc Trần Viễn đi ra thì Trần Lương Bang không nhận ra cậu, đây không còn là đứa trẻ gầy gọt có làn da xanh xao nhặt rác trong nhà anh ta nữa, Trần Viễn khoác lên mình một cái áo khoác nhung màu trắng rồi đi ra, đôi môi đỏ cùng hàm rằng trắng ngần, thên lông mi thanh tú, nhìn trong rất giống một tiểu thiếu gia.

Trần Lương Bang bận gọi cậu:"Tiểu Viễn! Là chú đây!"

Trần Viễn nhíu mày, quả thật đây đúng là Trần Lương Bang, nhưng cậu nhớ Cố An Thành có nói rằng Trần Lương Bang không dám xuất hiện nữa, nhưng bây giờ tại sao người này lại mạnh dạn đến đây?

"Trần Viễn, chú cũng không còn biện pháp nào khác nên mới đến tìm cháu, nếu cháu không ra nói chuyện với chú thì gọi Cố An Thành ra đi." Trần Lương Bang cảm thấy không nên coi thường lời nói của Trần Viễn bởi vì nó sẽ có tác dụng với Cố An Thành.

Trần Viễn chẳng thích người này chút nào nên chẳng muốn nói chuyện với anh ta, nghe anh ta nói như vậy thì đương nhiên liền về phòng gọi Cố An Thành, Cố An Thành đang ở trong phòng bếp nấu súp, Trần Viễn rất thích ăn súp nên gần đây anh đều nấu thường xuyên cả, Trần Viễn từ phía sau đánh lén anh, Cố An Thành nhịn không được mà cười lên một tiếng:"Là tiểu bại hoại lại ngửi thấy được mùi thơm rồi sao?"

"Tớ là một đứa trẻ ngoan." Trần Viễn đắc ý nghiêng đầu nhìn Cố An Thành:"Chú của tớ đứng ở ngoài tìm cậu."

Cố An Thành có chút bất ngờ sao gần đây mọi chuyện lại theo ý muốn vậy? Đang muốn tìm anh ta thì anh ta tự mình đưa đến cửa?

Trần Viễn còn sợ Cố An Thành sẽ tức giận, nhưng không ngờ tâm trạng của Cố An Thành lại rất tốt, tắt lửa ngâm nga một khúc nào đó rồi đi ra ngoài cửa, khi nhìn thấy Cố An Thành sắc mặt của Trần Lương Bang có chút giả tạo, anh ta cũng không nghĩ tới sắc mặt của Cố An Thành lại tốt như vậy, Cố An Thành cười hỏi anh ta: "Chú nhỏ đến đây tìm tôi có việc gì không?"

"A là như thế này..." Trần Lương Bang nuốt ngụm nước bọt mới tiếp tục nói:"Tôi thiếu nợ người khác ít tiền..."

"Bên kia là mấy người đòi nợ sao?" Cố An Thành chỉ ra phía sau lưng anh ta, mấy người kia theo bản năng làm tư thể phòng vệ, dáng dấp có điểm buồn cười, Cố An Thành nói tiếp:"Để bọn họ đến đây đi."

Trần Lương Bang vội vàng nói với mấy người kia:"Không có sao đâu, mấy người đến đây đi, Cố thiếu không phải người hẹp hòi đâu."

Lúc này mấy người khác cũng đi tới thấy Cố An Thành chỉ là một thiếu niên thôi, liền buông lỏng sự phòng bị và cảnh giác lúc này, dẫn đầu nói với Cố An Thành:"Trần Lương Bang nói cậu có thể trả tiền cho cậu ta, cậu trả có trả cho cậu ta không?"

Tâm trạng Cố An Thành vẫn rất tốt nên mỉm cười:"Chú ấy nợ các người bao nhiêu?"

"70 ngàn cộng với tiền lãi." Người đàn ông kia nói ra sự thật, khoản tiền này bọn họ cho vay với lãi suất cao, 40 ngàn là tiền vốn, 3 vạn là lãi đều tính rất rõ ràng với Trần Lương Bang.

Sắc mặt cứng đờ của Trần Lương Bang để lộ ra một nụ cười giả tạo:"Cố thiếu, cậu thấy đấy tôi cũng không còn cách nào khác... Tôi cũng không tìm Tiểu Viễn một mình, tôi đã rất tuân thủ cam kết trước kia."

Cố An Thành cũng không mù đương nhiên cũng thấy được một mặt đầy vết thương của anh ta, nói thật ra anh cũng muốn buông tha cho người này, ít nhất anh ta biết nằm bắt tình hình hơn Giang Long, nhưng bây giờ anh đã nhớ lại hết những chuyện trước đây rồi, vậy người này chính là thủ phạm đã giam cầm Tiểu Viễn, annh ta không chỉ để Tiểu Viễn tiếp khácg, mà còn dung túng cho anh em của mình hành hạ một đứa trẻ đang ở tuổi vị thành niên, dù không phải máu mủ ruột thịt nhưng đây căn bản cũng là chuyện người thường không thể làm được.

Cố An Thành đã quyết định nơi anh ta sẽ đi đến nên nói với anh ta: "Quả thật chú làm cũng không tồi chút nào, 70 ngàn này tôi sẽ trả cho chú."

Trần Lương Bang còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, sửng sốt nói: "Hả?"

"Tôi sẽ trả cho chú, các người chờ một chút tôi vào nhà lấy tiền đưa cho các người." Cố An Thành trở vào trong nhà mặc áo khoác vào, nói với Trần Viễn: "Tiểu Viễn, tớ đi ra ngoài một chút, để Tiểu Trương ở cùng cậu."

Trần Viễn cũng đồng ý, Cố An Thành nói với bọn họ xong liền đi ra cửa, đối với mấy tên đòi nợ mà nói đây là một đĩa bánh lớn, vùa nói vừa mỉm cười cùng Cố An Thành đi đến ngân hàng, vì số tiền muốn rút vượt quá 5 vạn, lại không có hẹn trước cho nên phải chờ một lúc, nhưng không lâu sau đó ở bên ngoài có cảnh sát vây quanh, Trần Lương Bang và những tên đòi nợ khác đang ngồi trên dãy ghế chờ với biết bao hi vọng, cuối cùng cũng đợi được nhưng người xông đến là cảnh sát.

Từng người trong đội đặc cảnh đều mặc đồ chống đạn, súng ống đầy đủ bao vây mấy người Trần Lương Ban lại.

Trần Lương Bang choáng váng: "Tại sao mọi người lại muốn bắt tối?"

"Có người báo cảnh sát! Đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa! Đều nằm xuống đất hết đi!" Đội đặc cảnh còn tưởng rằng có người đang cướp ngân hàng, kết quả khi đến nơi lại thấy mấy kẻ yếu đuối như gà này liền trói họ rồi mang đi, sau đó mới hỏi ai là người báo cảnh sát, Cố An Thành nói cảm ơn với nữ nhân viên nhân viên ngân hàng trước, vừa nãy anh đã đưa cho nữ nhân viên đó một tờ giấy, viết: Bị người khác ép buộc, giúp tôi báo cảnh sát.

Cố An Thành dùng phương thức đơn giản nhất để đưa Trần Lương Bang vào trại tạm giam, thậm chí Trần Lương Bang cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại cảm thấy có chút không đúng?

Mà đưa người vào đó chỉ là bước thứ nhất, sau đó Cố An Thành sẽ thuận lợi đẩy anh ta vào tù, xã hội văn minh, vẫn nên để cho bọn họ thoát khỏi sự văn minh đó đã.

Cố An Thành làm xong khai báo liền trở về nhà, Trần Viễn nhìn thấy anh trở về liền đưa tay về phía anh, Cố An Thành vội vàng nắm bàn tay ấy: "Viễn Viễn."

"Cậu đi với bọn họ làm gì vậy?" Trần Viễn thuận thế rúc vào trong lồng ngực anh: "Lại còn đi lâu như vậy nữa chứ."

Cố An Thành không muốn Tiểu Viễn ở trong lòng mình đắm chìm trong bóng tối, nên liền để chú của cậu sống tạm ở trong đó đi, Cố An Thành xoa mặt của Trần Viễn:"Bạn của chú cậu gặp chú phiền phức, nên nhờ tôi bảo lãnh một chút, đã giải quyết xong rồi."

"Thật ra cậu không cần phải để ý đến chú ấy đâu." Trần Viễn có chút ngại ngùng, dù sao Trần Lương Bang là vì quan hệ của cậu nên mới dám tìm đến Cố An Thành.

Cố An Thành lay lay người trong lồng ngực: "Chúng ta không nhắc đến chú ấy nữa, dễ như ăn cháo mà thôi, sắp vào học kỳ mới rồi còn chưa đi chơi với cậu một buổi nghiêm túc nữa, cậumuốn đi đâu?"

"Ở nhà là tốt rồi." Trần Viễn thật sự cũng chẳng muốn đi đâu, cứ ở cùng với Cố An Thành là tốt rồi.

"Nhà của Cận Nghiê mới mở một khu nghĩ dưỡng suối nước nóng ở ngoại ô thành phố, có muốn đi đến đó chơi không?" Cố An Thành là người cảm nhận được sự trưởng thành của Trần Viễn nhất, anh còn sợ rằng chuyện lần này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiểu Viễn, đặc biệt là chuyện của Liêu Sinh đại sư chữa trị vết thương cho anh, nếu là Tiểu Viễn của trước đây sẽ không ngủ ngon trong khoảng thời gian này, anh còn nhớ lần đầu tiên bị thương ở trước mặt Trần Viễn, mỗi tối Trần Viễn cũng không ngủ được mà nhìn anh, thậm chí còn lén lút thăm dò mạch đập của anh nữa.

Bây giờ Trần Viễn đã học được sự kiên cường, cho dù đây là sự tin tưởng dành cho Cố An Thành hay là sự tin tưởng của cậu dành cho bản thân mình thì Cố An Thành cũng rất vui khi thấy cậu như vậy, mà dù sao Giang Long cũng là bóng ma trong thời thơ ấu của Trần Viễn, có lẽ là do từng gặp phải vụ bắt cóc nên đã để lại chút ảnh hưởng trong lòng Trần Viễn, nhưng câu chỉ chưa nhận ra mà thôi, Cố An Thành cảm thấy cần phải làm cho cậu giải phóng hết tất cả, vừa hay Cận Nghiêu tạo ra một cơ hội tốt như thế, anh cũng không ngại đi ủng hộ bạn tốt một chút.

"Nhà của học trưởng Cận Nghiêu sao?" Trần Viễn cười híp mắt: "Vậy muốn đi."

"Cậu đúng là tiểu bại hoại, vừa nhắc tới Cận Nghiêu học trưởng của cậu liền như vậy ngay, nói, có phải là đã lén lút thích anh ta rồi không?" Cố An Thành nhéo vào phần thịt mềm ở eo Cố An Thành:"Sao cậu dám thích người khác sau lưng chồng!"

Trần Viễn bị anh chọt lét cuộn người lại giống như quả bóng nhỏ, vẫn luôn rút người vào trong lồng ngực của anh cười ha ha còn không quên giải thích: "Không có, tớ không có."

"Há, cậu không có sao, vậy chúng ta không đi, vẫn là nên tắm ở nhà đi." Cố An Thành sợ Trần Viễn cười đau bụng đến sốc hông, lúc này mới bỏ qua cho cậu, Trần Viễn rất dễ dàng thích những người đối xử tốt với mình, giống như Cận Nghiêu, Mạc Hân Nhiên, tính cách này thì cũng không thể nói là không tốt được, nhưng nếu người khác đối xử tốt với cậu, cậu lại ghi nhớ ở trong lòng sau đó lại trả ơn gấp đôi.

Tiểu Viễn của anh cho dù có trưởng thành đi chăng nữa thì vẫn ngây thơ như vậy.

Nhưng anh thích vậy.

"Sao cậu có thể hư như vậy chứ!" Trần Viễn nhíu mày lại có chút xoắn xuýt: "Cậu như vậy tớ sẽ tức giận đấy."

Cố An Thành cười ha ha, lúc Tiểu Viễn của anh tức giận đáng yêu thật đấy:"Cậu tức giận là như vậy sao? Hừ một cái cho tớ nhìn thử xem nào."

"Hừ!" Trần Viễn dữ dằn hừ một tiếng.

Cố An Thành nhất thời che ngực:"Ai nha lần này thật sự là rất lợi hại, tớ không chống đỡ được, hay là chúng ta đi tắm suối nước nóng đi."

Lúc này Trần Viễn mới ôm cổ nhìn anh, đem cằm mình đặt ở trên người anh:"Kia... Tớ muốn nói với cậu một chuyện."

"Chuyện gì vậy?" Cố An Thành ôm hắn lây lây: "Chờ đã, để chồng đoán xem."

"Đoán đúng có thưởng."

"Cậu không muốn mặc bộ đồ bơi kia đúng không?"

Trần Viễn bị nói trúng tâm sự lập tức ngây ngẩn cả người:"Cậu, làm sao cậu biết..."

"Bởi vì cậu viết ở trên mặt hết rồi." Cố An Thành đùa với cậu:"Cậu mặc bộ đồ đó rất đẹp."

"Cậu lừa người! Người khác đều mặc một cái quần bơi, chỉ tớ ăn mặc như thợ lặn!" Trần Viễn bắt đầu dùng lý lẽ để biện luận:"Cậu bọc tớ thành như vậy tớ thấy rất mất mặt!"

"Được được được, lần này chúng ta cùng mặc quần bơi, cũng chỉ mặc quần bơi thôi được chưa?" Không ngờ Cố An Thành lại dễ nói chuyện như vậy, không giống như người nhất quyết che kín Trần Viễn hôm trước nữa.

Trần Viễn buông lỏng cảnh giác, kết quả một đêm trước khi xuất phát Cố An Thành đã nấu cho Trần Viễn một nồi canh gà ác, sau khi ăn xong hai người vui vẻ lăn lộn trên giường đến nửa đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy Cố An Thành để lại ba dấu hôn trên người Trần Viễn nên vẫn phải mặc bộ đồ bơi như học sinh tiểu học kia.