Đó không ai khác ngoài Từ Thiên Kỳ. Nhiên Hi Hoa lúc này nhìn vào dòng tin nhắn đang hiện mà suy nghĩ có nên trả lời lại anh ta hay không. Bởi vì lúc này Nhiên Hi Hoa đã có một sự nghi ngờ không hề nhỏ đối với Từ Thiên Kỳ.
Đến cuối cùng cô vẫn nên là trả lời lại anh ta.
- “Được”
Chỉ vọn vẹn mỗi “Được” như thế của cô mà Từ Thiên Kỳ bên này lòng như muốn nở hoa. Anh vui vẻ làm tiếp tất cả tài liệu còn lại để có thể về sớm ăn tối cùng cô. Hoa Mạn Nhu bên ngoài vừa hay cũng vừa bước vào đã thấy được dáng vẻ hiếm thấy của mình liền thắc mắc mà hỏi.
- Gì đây? Tổng tài bá đạo lạnh lùng Từ Thiên Kỳ ngày thường đâu rồi?
Nghe được tiếng nói Từ Thiên Kỳ lập tức thu lại dáng vẻ của mình ngước lên nhìn cô>
- Chẳng sao cả, chỉ là muốn anh tống khứ tên Kình Phòng Hạo ra khỏi công ty.
- (Biết ngay là có chuyện) 2 người lại làm sao? Chuyện của cô và hắn ta, tự giải quyết!
Nói rồi anh đứng dậy khoác lại cái áo vest lịch lãm của mình sải bước ra khỏi căn phòng.
- Này, đang nói chuyện mà anh đi đâu đấy?
- Đón Nhiên Hi Hoa!
- A? Hi Hoa? Đợi đã...
Vừa dứt câu Hoa Mạn Nhu liền chắn trước mặt Từ Thiên Kỳ.
- 2 người... thân nhau từ bao giờ?
Từ Thiên Kỳ nhưu bị nói trúng tim đen liền trả lời vội rồi né tránh.
- Có đâu, chỉ là đón nhân viên thôi.
Đón nhân viên? Trên đời này làm gì có chuyện nhân viên lại để giám đốc đi đón? Khai đi Từ Thiên Kỳ, tôi quen biết anh lâu như vậy, chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh.
- Cô xía vào chuyện tôi làm gì? Cô mau đi mà giải quyết chuyện của cô và tên Kình Phong Hạo kia.
Nói rồi, Từ Thiên kỳ thẳng tay đẩy Hoa Mạn Nhu qua 1 bên. Đúng lúc đó, Kình Phong Hạo đạp cửa bước vào.
RẦM!!!
- Hoa Mạn Nhu đang ở đâu?
Lúc này Từ Thiên Kỳ trong đầu liền 3 chấm.
- ( Rốt cuộc là công ty hay là cái chợ đây trời? Thôi kệ vậy.)
Rồi anh bước đi, để lại 2 con người tự giải quyết với nhau mà đến trường đón Hi Hoa.
< Chỗ Nhiên Hi Hoa >
Cô đang đi ra cổng thì bỗng có cậu bạn lại bắt chuyện.
- Bạn học Hi Hoa, chúng ta có thể về chung không?
- A? Cậu là ai vậy?
- Chúng ta chung lớp, cậu không biết tôi sao? Tôi là Lưu Đan, ngồi cách cậu 2 bàn.
- A? Tôi không để ý lắm.
2 người vừa đi vừa nói chuyện và cười đùa với nhau, nhưng Nhiên Hi Hoa không biết Từ Thiên Kỳ anh ta đã đứng đó từ bao giờ và đã chứng kiến toàn bộ.
- ( Cái cảm giác khó chịu này rốt cuộc là sao vậy chứ?)
Sau đó anh liền lớn tiếng gọi tên cô.
- Hi Hoa!!!
Cô nghe được giọng nói quen thuộc liền đảo mắt nhìn, dừng mắt ngay trên người đàn ông khoác trên người bộ vest lịch lãm, sau đó là chiếc Lamborghini Centenario Roadster phiên bản giới hạn, chỉ sản xuất 20 chiếc với giá từ 3 - 4 triệu EUR (khoảng 80 - 170 tỷ).
Mọi người xung quanh ai nấy cũng đều bị thu hút bởi vẻ đẹp của anh, cùng với chiếc siêu xe phiên bản giới hạn thì ai mà không mê, Các cô gái cứ nháo nhào muốn đến bắt chuyện làm quen với anh.
Nhưng Từ Thiên Kỳ anh nào để ý. Trông mắt anh giờ đây chỉ có Nhiên Hi Hoa.
- ( Có hơi khó chịu vì cô ta đi cùng thằng nhóc kia, nhưng bù lại phản ứng có chút đáng yêu đó chứ) Vừa nghĩ anh vừa cười, bất giác liền nhận ra điều kì lạ trong suy nghĩ của mình.
- ( Đáng yêu? Từ Thiên Kỳ, mày bình tĩnh. Cô ta là đáng ghét, không phải đáng yêu. Bình tĩnh!) Sau đó anh vả vào mặt mình 1 cái. Làm mọi người ai nấy cũng đều hết hồn.
- Anh ta có được bình thường không vậy? Sao lại tự đánh mình?
Nhiên Hi Hoa lúc cũng bất ngờ với hành động của anh, nên liền bước đến chỗ anh.