Chương 12
"TRIỆU HỒI NHỮNG AI MUỐN HIỆN HỒN rất dễ, nhưng đôi khi ta phải giao tiếp với loại ma không muốn hiển linh." Bà Margaret giảng giải. "Dù tôn trọng ước muốn của người chết, nhưng mối quan hệ bà đồng và ma quỷ, ta vẫn phải luôn duy trì thế thượng phong. Nhiều hồn ma thực lòng tin rằng ta tồn tại chỉ để giúp họ nên ta nhất định phải làm họ tỉnh ngộ, bỏ lối suy nghĩ đó đi. Một cách tạo thanh thế cho thầy đồng là cứng rắn khi gọi hồn."
Margaret dẫn Tori và tôi đi qua hết ngôi mộ này đến ngôi mộ khác. Ba chúng tôi viếng thăm bốn hồn ma, trò chuyện vài câu với họ. Sau đó, Margaret gặp trúng một linh hồn không chịu đáp lời gọi của bà.
Bà ấy để tôi thử. Hồn ma cũng không chịu phản ứng.
"Cháu biết cách làm tăng sức mạnh của lời triệu hồi không?" Margaret hỏi tôi.
"Tập trung hơn phải không ạ?"
"Chính xác. Dần tăng mức độ tập trung, ý nghĩ dồn vào mục tiêu phải rõ ràng và sắc nét hơn. Bắt đầu ngay đi. Từ từ, dần dần..."
Chúng tôi thử theo cách đó mất một lúc. Margaret nổi quạu bởi mãi mà tôi chưa khuấy động được gì. Cuối cùng, có tiếng nói nội tâm rấm rứt: "Đủ rồi". Tôi nhắc lại đúng câu đó.
Bà Margaret thở dài. "Chloe này, ta hiểu cháu đang rất hồi hộp. Cháu đã phải chứng kiến tận mắt chuyện có người vừa gọi hơn chục hồn ma. Dù người đó là ai cũng làm cháu bị một phen khiếp vía."
"Chính cháu gọi..."
"Làm gì có chuyện đó. Phải, cháu hiển nhiên còn trẻ và rất có uy lực. Nhưng nếu không có nghi lễ và đồ cúng thích hợp, cháu không thể tiến hành được đâu. Ngay cả ta còn không làm được nữa là."
"Thế lỡ do gen đã biến đổi sau khi thử nghiệm nên cháu làm được thì sao ạ? Lỡ tác động của thí nghiệm giúp cháu triệu gọi hồn ma dễ hơn?"
"Không có lý nào..."
"Sao lại không?" Tori gạt phắt. "Gọi hồn cũng có lợi ích nhất định của nó chứ."
Tôi thầm nghĩ đến cụm từ "Đội quân âm binh". Tôi nhớ nhiều phim cổ có cảnh các thầy đồng điên cuồng gọi tầng tầng lớp lớp âm binh đội mồ sống dậy.
"Được rồi," Margaret nói. "Hai cháu lo lắng cũng phải, bởi cả hai đều không biết họ đã làm gì mình. Tuy nhiên, cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ hãi ấy là hiểu giới hạn quyền năng của mình và học cách kiểm soát. Ta không yêu cầu cháu trổ hết tài năng. Chloe, chỉ cần cháu cố thêm chút nữa."
Tôi làm theo và thấy một quầng sáng lờ mờ từ một linh hồn vừa xuất hiện.
"Tuyệt lắm. Giờ cố thêm chút nữa đi. Cứ từ từ. Chỉ cần thế là đủ. Chậm nhưng thật chắc chắn vào nhé."
Đồng hồ cảnh tình của nội tâm reng to hơn.
"Thôi bỏ đi," tôi bảo. "Chuyện này có vẻ bất ổn."
"Nhưng cháu đang tiến bộ trông thấy mà."
"Chắc thế, nhưng cháu cảm thấy nếu làm nữa sẽ không ổn đâu."
"Nếu bạn ấy không muốn..." Tori mở lời.
"Victoria!" Margaret giơ cao chùm chìa khóa. "Cháu làm ơn ra xe ngồi đi."
Tori đứng dậy. "Đi nào Chloe."
Tôi đứng lên theo. Margaret cầm chân tôi kéo lại. "Cháu không được bỏ hồn ma lại mà đi như thế. Nhìn ông ta xem."
Bầu không khí lay động. Một cánh tay thò ra. Một khuôn mặt dần thành hình rồi biến mất trước khi tôi kịp nhận ra đường nét trên đó.
"Ông ta bị kẹt giữa nhà tù âm ti và thế giới của người sống," Margaret nói. "Cháu đã lôi ông ta lên thì phải lôi cho trót."
"Sao bà không tự làm đi ạ?" Tori hỏi.
"Bởi đây là phần thực hành của Chloe."
Tori vừa định cãi, tôi đã lắc đầu ra hiệu cho cô ta thôi đi. Margaret nói đúng. Tôi nhất định phải học cách giải quyết khó khăn này. Trách nhiệm của tôi là không để hồn bị kẹt giữa các chiều của vũ trụ.
"Cháu sẽ đẩy hồn ma về lại chỗ cũ," tôi nói.
"Trục xuất ông ta ư? Cách ấy không hiệu quả với những linh hồn đang bị kẹt."
Tôi lắc đầu. "Cháu vừa nói là 'đẩy' cơ mà. Giống việc gọi hồn, nhưng theo chiều ngược lại. Cháu từng làm thế rồi."
Nhìn nét mặt Margaret, tôi nhớ chuyện hồi mình lên bảy. Lúc đó, tôi tự hào thông báo với bà quản gia là tôi đã đem nửa số áo quần tôi có nộp cho trường trong một phong trào quyên góp làm từ thiện. Tôi cảm thấy rất bình thường bởi tôi không cần nhiều quần áo quá như vậy. Nhưng cũng giống Margaret bây giờ, bà quản gia ngây người nhìn tôi bằng ánh mắt kinh hoàng xen lẫn hoang mang.
"Cháu chưa... chưa từng đẩy được hồn ma trở về nơi cũ đâu, Chloe. Người ta bảo chuyện ấy có thể xảy ra, nhưng..."
Margaret nuốt khan như thể quên mất tôi đang định nói gì.
"Chắc đó là việc không hay rồi," Tori thì thầm.
"Đó là một việc làm khủng khiếp và tàn nhẫn. Làm sao cháu biết cháu đẩy họ về đâu chứ. Họ có thể bị lạc đến - đến..." Margaret lắc đầu. "Ta không muốn làm cháu sợ, nhưng còn cháu không bao giờ được mạo hiểm như thế nữa. Hiểu chưa?"
Tôi gật đầu. "Vậy cháu cứ tiếp tục lôi hồn ma này..."
"Ừ."
Tôi quỳ xuống, tiếp tục gắng sức cho đến khi mồ hôi trán nhỏ giọt vào mắt cay xè. Chuông báo động từ tâm não rung lên không biết bao nhiêu lần nhưng tôi đều bỏ qua. Cuối cùng, hồn ma kia cũng hiện thành hình.
Nghe tiếng Tori hoảng hốt kêu ré lên, tôi mở choàng mắt.
Cô ta đang nhìn chăm chăm cây sồi gần đó. Dưới tán cây có cái gì đó đang chuyển động - một mảnh lông màu xám sẫm không rõ hình dáng bọc ngoài bộ xương khẳng khiu.
"Đuổi nó về đi," Tori cuống cuồng. "Nhanh lên."
"Đừng nghe Tori nói. Cháu hoàn tất việc gọi hồn ma này đi," bà Margaret bảo.
Tôi nhìn bà bằng ánh mắt không sao tin nổi.
"Bà điên à?" Tori nói. "Bà không thấy..."
"Ta có thấy," giọng điệu bình thản của bà Margaret nghe rờn rợn. "Rõ ràng là ta đã nhầm về giới hạn sức mạnh của Chloe."
"Bà nghĩ vậy à?" Tori hỏi lại.
Tôi nghệt mặt nhìn bà Margaret. Mặt bà ấy ngây như tượng. Bà ấy bị sốc ư? Không sốc sao được. Dù trông không có vẻ gì là sợ hãi, nhưng rõ là bà ấy vừa tận mắt chứng kiến tôi dựng một con vật đã chết sống dậy mà không cần cầu cúng, đồ lễ, thậm chí không cần phải vắt kiệt sức mới xong. Giá bà ấy có há hốc miệng vì kinh hoàng giống Tori bây giờ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bà ấy chỉ nhìn theo con vật nọ kéo lê thân hình bị biến dạng đang bò về phía chúng tôi.
Nó ngóc đầu, làm như biết tôi đang dõi theo từng nhất cử nhất động của nó. Không mắt, không mõm, không tai, đó chỉ là con chồn hôi khoác bộ lông tả tơi, thủng rách từng mảng.
Nó lắc lư, nhấp nhô cái đầu như thể muốn thấy cái người dựng nó dậy.
"Chloe này," giọng bà Margaret sắc lẹm. "Một thứ kinh khủng như thế này" - có phải giọng bà ấy hơi run run chăng? "Ma của người là ưu tiên của cháu. Lôi nó qua nhanh lên."
"Nh... nhưng nếu cháu..."
Túm chặt cánh tay tôi, Margaret lạc giọng kinh hoàng. "Chloe, cháu phải ra tay đi. Khẩn trương lên."
Con vật dần tiến gần hơn. Đó là một con sóc. Tôi có thấy mấy búi lông dài, dính bết còn dính lủng lẳng trên cái đuôi bé quắt như đuôi chuột cống.
Dồn dập từng hồi, nó cất tiếng kêu chít chít đầy kinh khiếp, nghe the thé chói tai. Ngóc đầu, nó giương hai hốc mắt trống hoác về phía tôi. Tiếp tục bò lên, nó bỏ lại đằng sau một vệt dài lông rụng và thịt da rơi rớt. Mùi thịt rữa thối theo gió xông lên nồng nặc.
Đưa tay che miệng, Tori thì thào. "Cậu làm gì đi chứ."
Gom góp can đảm, tôi nhắm mắt nhoài người ra trước, dồn hết quyền lực siêu nhiên sẵn có vào một cú lôi thật mạnh, trong đầu hình dung tôi vừa giật con ma sóc kia...
Mặt đất dưới chân rung chuyển. Tori gào lên thảm thiết. Bà Margaret há hốc mồm. Hai mắt tôi choàng mở. Mặt đất chuyển động ầm ầm, một khe nứt nhỏ chạy dài và hở hoác ngay trước mặt chúng tôi.
Túm được tay tôi, Tori lôi giật tôi ra sau. Chúng tôi đi giật lùi trong lúc đất tiếp tục nứt rộng thêm kèm theo tiếng động long trời. Đất đá ầm ầm lao xuống chỗ nứt khiến bụi bay mù mịt.
Miệng vực càng lúc càng rộng thêm, đáy vực càng sâu hơn. Đất chảy thành dòng tuôn xuống vực từ mọi hướng. Bia mộ nghiêng ngả, đổ rạp. Trong lúc mặt đất tiếp tục nứt toác, một bia mộ ngã chổng kềnh cho đến khi nắp quan tài lộ ra, rung bần bật và kêu rầm rầm.
"Ôi không, không, không thể nào." Tori rên rỉ.
Tori lại túm chặt tay tôi và lôi giật ra sau. Hất tay cô ta, tôi tránh ra xa và tìm chỗ an toàn, sau đó nhắm mắt tập trung vào việc giải phóng các linh hồn. Nếu làm việc ấy khiến tôi cực kỳ thanh thản thì xung quanh không chỉ có mặt đất run bần bật. Tôi phải quỳ hẳn xuống, nếu không hai đầu gối đang run cầm cập của tôi khuỵu xuống mất.
Mắt nhắm nghiền, tôi tiếp tục công việc còn dang dở, ngay cả khi bà Margaret chộp hai vai tôi mà siết. Bà ấy thét gào kêu tôi đứng dậy, nhưng tôi đang tập trung giải phóng các hồn. Thoát ra đi nào, thoát ra đi nào...
Tiếng một người kêu thét. Rồi lại một người nữa. Đứng phắt dậy, tôi dáo dác nhìn quanh nhưng không thấy ai quanh chỗ đất nứt. Cho đến giờ, vết nứt có lẽ đã dài đến gần chục thước và khoảng năm sáu cỗ quan tài phơi mình trong nghĩa địa hoang tàn.
Mặt đất đã hết rung chuyển. Âm thanh duy nhất là tiếng gì giống tiếng lá cây loạt xoạt. Tôi nhìn lên. Những nhánh cây trên đầu mới lấm tấm chồi non. Vậy nhất định âm thanh kia không phải phát ra từ đó.
Tiếng động lôi sự chú ý của tôi đến mấy cỗ quan tài. Không phải tiếng loạt xoạt, mà là tiếng cào cấu, tiếng móng tay cào lên bên trong của quan tài nghe rợn người. Kế đến có tiếng kêu nho nhỏ như bị ai bóp nghẹt: tiếng của những hồn ma kẹt trong thi thể thối rữa đang quơ quào đòi ra...
Tôi lại quỳ mọp xuống.
Giải phóng họ đi. Đó là việc cần phải làm ngay trong lúc này. Mày chỉ có mỗi việc ấy. Hãy giải phóng họ trước khi mấy xác chết bắt đầu đi lại...
Lại có tiếng la hét, nhưng lần này vang lên sau lưng tôi. Một đám người đưa ma vừa đến đang tiến về phía tôi. Nhóm hộ tang khiêng một chiếc quan tài xăm xăm tiến về ngôi mộ mới đào trong khu mả cũ.
Chợt họ dừng phắt, ngó trân xuống chiếc hòm gỗ. Tôi cất bước đi về phía họ, mắt không rời cỗ áo quan, bụng thầm mong chắc tại động đất nên họ buộc phải dừng lại.
Từ đám đông có tiếng người kêu thất thanh. Âm thanh họ nghe thấy vọng đến tai tôi - trong quan tài có tiếng đập rầm rầm.
Thoải mái đi nào. Thư giãn chút rồi thoát ra đi. Thoát ra, ra đi...
Một tiếng rên khẽ từ áo quan vọng ra làm tôi sởn tóc gáy. Thêm một tiếng rên nữa, lần này lớn hơn. Tiếng rên như bị ai bịt miệng. Sau đó là tiếng khóc nghẹn ngào cất lên tự đáy lòng.
Hai viên hộ táng buông tay đòn. Đuôi quan tài lộn phộc khiến bốn người còn lại hốt hoảng thả tay ra. Chiếc hòm rơi xuống, va phải một bia mộ bằng đá. "Rắc" - nắp hòm thình lình bật mở.
Bởi tốp người đưa ma đứng chắn nên tôi không nhìn thấy gì. Họ đều túm chặt lấy người bên cạnh - người cần đứng vững, người tính xô đẩy để rộng đường chạy thoát.
Đám đông thưa dần. Một cánh tay thò lên khỏi mặt đất, phần còn lại của cái xác vẫn núp sau tấm bia. Cái xác nằm đó, cánh tay xỏ trong tay áo vét, lòng bàn tay úp xuống. Thế rồi, mấy ngón tay bất ngờ động đậy, cong lại như móng vuốt thú, bấu lấy mặt đất trong lúc thi thể người chết đu lên, quay về phía tôi, về phía cái người đã dựng ông ta dậy và...
Và cũng là người sắp đuổi ông ta về cõi chết. Ngay bây giờ!
Nhắm tịt mắt, tôi hình dung một người đàn ông, một bóng mờ mặc đồ vét. Tôi tưởng tượng cảnh giải phóng cho linh hồn ông, gửi kèm lời cáo lỗi và thả ông ta...
"Tốt rồi," có tiếng Tori thì thào bên tai tôi. "Nó không đi nữa rồi kìa. Nó - Khoan, chờ đã. Cứ tiếp tục đi. Làm tiếp - Rồi, nó đứng lại rồi đó." Im lặng một lát. "Vẫn đứng kìa." Tori thở phào nhẹ nhõm. "Cậu thành công rồi."
Có thể thế thật, nhưng tôi không mở mắt nhìn. Khi Tori ngó quanh xem tình hình thế nào, tôi tiếp tục giải phóng nhiều linh hồn khác. Tôi hình dung nhiều người mặc vest, hay mặc váy thuộc mọi lứa tuổi. Tôi còn tưởng tượng cả linh hồn của các con vật, nói chung là đủ loại linh hồn. Trong lúc đó, tôi lắng nghe, không chỉ tiếng người sống rú rít hãi hùng mà còn tiếng xác chết bị thổi hồn vào đang cào cấu, đấm đá... quan tài thùm thụp.
Khi tôi mở mắt ra, Tori men theo con đường nhỏ đi về phía tôi. Sau lưng cô ta là miệng vực rộng hoang hoác. Người đứng thành hàng lố nhố ở hai bờ vực thẳm. Ánh mắt lo âu cho thấy họ sợ cơn địa chấn sẽ còn quay lại. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.
"Người chết vừa chết thêm lần nữa," Tori đến cạnh tôi rỉ tai. "Sao quanh đây vắng lặng thế không biết."
Margaret đứng lẫn với nhóm người bên miệng vực. Nghe tiếng tôi gọi, bà ấy chậm chạp quay lại, ánh mắt bà chạm ánh mắt tôi. Tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt ấy. Không, chưa hẳn đúng. Đó là nỗi kinh hoàng và tột cùng khiếp sợ.
Mày khác hẳn bà ấy. Giờ khi đã hiểu mày là người như thế nào và khả năng đến đâu, bà ấy sợ. Vừa sợ vừa ghê tởm.
Phẩy tay ra hiệu cho Tori và tôi ra xe, bà Margaret vẫn đứng yên như thể bà ấy không đời nào chịu sánh vai với tôi.
"Ngốc nghếch hết chỗ nói," Tori làu bàu. "Ai đời lại đưa đến nghĩa trang người có sức mạnh siêu nhiên trong lãnh vực gọi hồn bao giờ. Lại còn luôn miệng 'Ngố vừa chứ, đương nhiên cháu không dựng người chết sống lại được!'"
"Tôi có nói sẽ mở mắt cho bà ấy thấy, nhưng giá tôi đừng làm thế thì hơn."
Tiếng cười của Tori nghe run run lạ thường. "Có lẽ chúng ta nên ra khỏi đây trước khi có người kịp thắc mắc."
"Chưa đâu," tôi nói. "Đừng ra đi trong dáng điệu của tội phạm trốn chạy khỏi hiện trường."
"Cậu nói đúng."
Vừa đi, hai đứa tôi vừa ra vẻ bàng hoàng, trố mắt nhìn quanh - bởi người ta sẽ lấy làm lạ nếu hai đứa làm ngược lại. Nhìn miệng vực vừa xuất hiện trong nháy mắt, Tori và tôi giả đò há hốc miệng mà ngó trước khi nheo mắt nhìn lên trời ra vẻ tò mò. Đua nhau chỉ trỏ cỗ áo quan đổ kềnh, hai đứa to nhỏ rỉ tai nhau không ngớt. Vừa luống cuống bước đi thật nhanh, tôi và Tori làm ra vẻ ta đây cũng bị sốc và bàng hoàng chẳng kém.
"Hai cháu kia!" Một người đàn ông kêu lên. "Đứng lại đã."
Tôi chầm chậm quay lại, trông thấy một ông bác trung niên đang nhìn xuống tụi tôi. Tôi ra hiệu cầu cứu Margaret, để bà thấy chúng tôi sắp gặp rắc rối to. Nhưng bà ấy đã ngoảnh mặt đi, bỏ mặc chúng tôi tự xoay xở.