Chương 19
RA ĐẾN SÂN, hai đứa lẩn trong bóng của cây cối, tường nhà phòng khi có người từ trong nhà nhìn ra và thấy tụi tôi đi về phía rừng. Khi ra đến đường mòn, Derek đi sát bên tôi, thỉnh thoảng liếc sang vẻ sầu não. Nhìn anh tôi càng tức thêm bởi tôi không muốn mang cảm giác có tội dù cảm giác ấy cứ dai dẳng đeo bám mãi.
Tôi chỉ muốn gạt bỏ tất cả để mọi chuyện lại như cũ. Nhưng khi anh nhìn tôi, tôi chỉ nhớ về mặt khác của anh: vẻ hốt hoảng khi nghe tôi bảo Simon tưởng tôi thích Derek. Nó chặn đứng mọi thôi thúc phải làm lành với anh.
"Em muốn nói về chuyện xảy ra ngoài nghĩa trang," mãi sau Derek lên tiếng.
Tôi không trả lời.
"Chúng ta nên nói chuyện," anh không bỏ cuộc.
Tôi lắc đầu.
Hai đứa chậm chạp đi theo lối nhỏ. Tôi định tụt lại sau, để anh dẫn đường bởi trong bóng tối, mắt anh tinh hơn. Nhưng anh vẫn đi bên cạnh.
"Hôm trước, lúc anh quát em chuyện em bỏ sợi dây chuyền ra khi gọi hồn..." Derek lại lên tiếng.
"Không sao hết."
"Đúng vậy, nhưng... anh chỉ muốn nói là em thử gọi hồn khi không đeo sợi dây chuyền là rất dốt. Chúng ta nên thử...?"
Tôi quay sang. "Đừng làm thế Derek."
"Làm gì cơ?"
"Em đi với anh, ở bên anh lúc biến hình, thế nên anh thấy có nghĩa vụ phải trả nợ bằng cách giúp em làm việc khác."
Anh ấy gãi tay thật mạnh. "Anh không..."
"Có đấy. Thôi, chúng ta hãy tìm một chỗ ngay đi, kẻo anh Biến Hình giữa đường bây giờ."
Derek gãi liên tục, những vết gãi phồng lên chạy dọc theo cánh tay. "Anh chỉ muốn..."
Tôi nắm lấy bàn tay anh ấy. "Anh gãi đến bật máu rồi kìa."
Derek nhìn xuống, cố lắm mới tập trung được. "Ờ nhỉ."
"Đi nào." Rẽ khỏi con đường, tôi đến quãng đất trống tôi để ý từ trước.
"Sáng nay anh nghe chú Andrew nói gì rồi," Derek nói. "Chú ấy nói về anh."
"Em cũng nghĩ thế," tôi dịu giọng ngoài ý muốn. Thấy vậy, tôi bèn đằng hắng cố kéo cơn giận quay lại.
"Chú ấy có lý. Anh không..."
"Anh không sao cả. Chú ấy thì biết gì chớ," tôi gắt. Hay thật. Tôi lôi cơn giận về và thả nó đi sai hướng. "Chú Andrew sai rồi, anh nghe chưa? Anh biết thế mà. Vậy đừng có nói đến chuyện ấy nữa."
"Lúc mắng em chuyện ngoài nghĩa trang, thực lòng anh... không muốn thế, vì giận quá nên anh..."
"Em xin anh đấy," tôi muốn anh nói sang chuyện khác. "Anh thôi đi có được không?"
Derek có thôi, nhưng chỉ được năm bước chân. "Anh bực bội vì chúng ta phải sống thế này. Bị kẹt ở đây. Cũng sắp đến lúc phải Biến Hình, cơ thể anh càng khó ở. Tuy nhiên, anh không vin vào cớ đó để biện minh cho mình."
Tôi ngước nhìn Derek. Anh nhìn tôi chờ đợi. Anh muốn tôi nói rằng giờ tôi đã hiểu lòng anh. Bớt giận anh một chút. Rắc rối ở chỗ tôi muốn thế lắm. Và nếu tôi làm thế, lần sau anh lại trút giận lên tôi. Thế nào cũng thế cho xem.
"Chloe?"
Tôi dừng ngay rìa bãi đất trống. "Chỗ này được không?"
Thấy Derek không nói gì, tôi tưởng anh ấy đang xem xét chỗ mới, tôi quay lại thì thấy anh đứng im phăng phắc, đầu ngẩng cao, đăm đăm nhìn khu rừng tối. "Em nghe thấy không?"
"Gì cơ?"
Derek lắc đầu. "Chắc chẳng có gì đâu?"
Bước vào khoảng đất trống. Derek nhìn quanh, miệng lẩm bẩm. "Tốt, tốt lắm." Anh cởi áo len chui đầu và đặt xuống đất.
"Em ngồi lên đây này." Anh ấy nhìn sang tôi. "Em còn nhớ tối trước, lúc ở phòng chú Andrew không? Lúc em đi cùng anh, rồi anh và em cùng học ấy? Ta nên làm y như vậy."
Tôi thở dài. "Anh nhất định không chịu thôi chứ gì? Anh tưởng nếu cứ nói lý, mọi việc sẽ đâu vào đấy ư?"
Derek cười méo xệch. "Anh được quyền hy vọng phải không?"
"Đương nhiên. Và nếu anh được như ý, em sẽ ra sao đây? Anh cứ việc đối xử với em thế nào tùy thích. Sau đó, nếu anh thấy cần làm hòa, lập tức em phải tha thứ hết chứ gì."
"Anh xin lỗi, Chloe."
"Thôi để sau đi." Tôi quay đi. "Giờ chúng ta gạt chuyện đó sang một bên, được chú? Hãy cứ..."
Derek nắm chặt lấy khuỷu tay tôi. Dù lớp áo khoác có dày, tôi vẫn thấy tay anh nóng rẫy. "Anh thật sự muốn nói xin lỗi. Thật lòng xin lỗi em. Những lúc anh bực mình như thế, chuyện cứ... chuyện cứ..." Buông tay tôi, anh xoa xoa sau gáy. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt anh. Bề mặt da trên hai cánh tay trần của anh phồng gợn lên.
"Anh cần chuẩn bị đi thôi."
"Không. Anh có chuyện muốn nói. Chờ anh một giây thôi."
Một giây qua đi. Thêm một giây nữa. Derek cứ đứng đó luốn cuống xoa xoa cánh tay, mắt dán vào đó không rời.
"Derek, anh cần..."
"Anh không sao. Chờ anh chút..." Derek hít một hơi thật sâu.
"Derek..."
"Chỉ một giây thôi."
Anh lại gãi liên tục. Lúc tôi sấn đến, chộp lấy bàn tay anh, anh ngừng lại lẩm bẩm.
"Rồi, được rồi," Derek lẩm bẩm. Anh ấy thôi gãi, nắm tay lại như thể làm thế anh ấy sẽ không gãi nữa. "Anh bảo là em đừng sợ anh. Thấy em lảng tránh, anh lại bực bội cáu gắt với em. Nhưng đôi khi..."
Derek vòng tay lên gãi hai vai và nhăn mặt khi móng tay móc vào da thịt.
"Derek, anh phải..."
"Đôi lúc đó chính là điều anh muốn," Derek nói. "Là việc anh cố làm - khiến em sợ và xa lánh anh."
"Vậy ra những gì anh làm là vô tình." Tôi thở dài. "Anh không định..."
"Không. Không phải vậy đâu..."
Đang giơ tay định gãi cánh tay bên kia, anh ngừng phắt lại lưng chừng khi thấy lớp lông cứng vừa mọc ra.
"Anh đang Biến Hình, Derek. Chuyện đó để nói sau đi."
"À phải. Em nói đúng. Để sau hẵng hay. Thế cũng tốt." Derek vừa thở phào nhẹ nhõm vừa bảo tôi.
Lúc nhìn quanh, Derek chớp mắt lia lịa vì bị mồ hôi chảy vào mắt.
Tôi dịu giọng bảo anh, "Anh cần ngồi xuống đã."
Thấy anh không nhúc nhích, tôi nắm tay anh mà giật. Derek khó nhọc ngồi xuống, rồi nhổm lên trên tứ chi. Đúng tư thế bắt đầu Biến Hình.
"Nếu không sợ bà Margaret sẽ mua cho anh loạt áo mới, anh nên cởi áo anh đang mặc ra đi," tôi nói.
"Ừ nhỉ."
Nắm gấu áo, Derek định kéo qua đầu. Nhưng cánh tay anh không xoay được như bình thường: các khớp xương đã thay đổi, chuyển hóa. Tôi đành phải giúp. Tuy nhiên tôi không đi quá xa: tôi không cởi quần hộ đâu. Cũng may vì nhễ nhại mồ hôi dầu nên Derek có thể kéo quần xuống đầu gối. Đến đó, tôi không ngại lôi hẳn quần khỏi chân anh. Derek mặc nguyên quần đùi rộng. Nếu trong lúc Biến Hình, quần ấy có rách, tôi hi vọng cuộc biến đổi sẽ không đến mức... thôi thì, sao cũng được.
Trang phục vừa kịp rời khỏi người, một đợt co thắt làm rúng chuyển Derek từ đầu đến chân. Lưng anh ưỡn lên, sống lưng cong vòng theo hình dạng mà lưng người thường không bao giờ làm được. Một tiếng rên trầm đục đau đớn thoát ra từ lồng ngực. Mặt anh co rúm lại vì cơn đau khủng khiếp. Tiếng kêu rên tắt lịm khi anh nôn hết bữa tối vào bụi cây.
Derek chịu đựng như vậy mất một lúc. Những cơn co cơ, toàn thân co giật dữ dội, da thịt anh cuộn lên, xoắn lại thành từng cục như trong bộ phim kinh dị. Derek, lúc thì rên rỉ, thở hào hển, và nghẹn ngào kêu lên, lúc thì nôn vọt và ọe khan. Mùi mồ hôi, mùi dịch nôn bốc lên nồng nặc.
Chắc nhiều người nghĩ từ nay nhìn Derek tôi sẽ không tình cảm lãng mạn với anh nữa. Nhưng đây là lần thứ ba tôi chứng kiến cảnh này. Trong mỗi lần như thế, tôi đều hiểu rằng nếu tôi nhìn lảng đi, nếu tôi bỏ chạy, hoặc khiến Derek nghĩ rằng khiến tôi ghê sợ và kinh tởm anh, tôi sẽ làm mọi chuyện xấu đi.
Tôi không ghê sợ và kinh tởm. Trước mặt tôi không có gã trai nhăn nhó lố bịch, miệng ói ồng ộc. Tôi chỉ thấy một Derek đang hãi hùng và phải chịu cơn đau khủng khiếp.
Cơn co giật dữ dội đầu tiên của Derek đã thổi bay cơn giận của tôi. Với lại sau chuyện này, tôi còn ối thời gian để giận mà. Giờ tôi quỳ bên anh, xoa vai anh, an ủi anh rằng anh sẽ không sao, rằng anh giỏi lắm và anh cứ tiếp tục đi, đừng sợ.
Mãi sau, Derek thôi nôn ọe. Lom khom trên tứ chi, anh cúi đầu, tóc rũ xuống che kín mặt. Một lớp lông đen ngắn phủ khắp người anh. Cơ trên vai anh nổi cộm, hai tay và chân thẳng hơn. Móng như vuốt nhọn ngập một nửa trong đất. Anh thở từng hơi dài run rẩy và dồn dập.
"Sắp xong rồi," tôi nói. "Lần này nhanh hơn lần trước." Giờ tôi nói đúng hay sai không quan trọng. Anh chỉ tỏ ý công nhận tôi đúng rồi gật đầu và thư giãn được một chút.
Một cơn co giật nữa lại đến. Người anh run lên từng cơn. Chân tay không ngừng biến đổi: gầy nhỏ và ngắn hẳn đi, và hai bàn tay và bàn chân cũng vậy. Tóc anh thụt vào da đầu, còn lông trên người mọc dài ra, lúc đầu còn ngắn lởm chởm, sau thành lớp lông sói dày dặn. Tôi biết mặt anh cũng biến dạng nhưng Derek ngoảnh đi, không cho tôi nhìn.
Toàn thân anh không ngừng co thắt một lúc lâu trước khi ngừng lại lần nữa. Sau mỗi lần thở dốc, người anh nhồi lên phía trước. Lúc tôi xoa lưng cho, anh dựa vào tôi. Tôi có thể thấy cơ trên người anh rung rung, tưởng như anh khó lòng đứng vững trên tứ chi. Tôi nhích lại gần hơn, để anh tựa hẳn vào tôi. Gục đầu bên vai anh, tôi thấy tim anh đập thình thịch, dập dồn rồi cơn run rẩy từ từ dịu xuống.
"Sắp xong rồi Derek. Cứ tiếp tục đi. Lần này anh sẽ Biến Hình trọn vẹn cho xem. Chỉ..."
Người Derek chợt kéo căng. Thốt nhiên, lưng anh cong lên, hất tôi sang bên. Người anh co cứng. Tuy đầu vẫn cúi nhưng lưng Derek nhướng cao mãi như có người nắm ngang người anh mà kéo. Đầu chúc xuống, lông màu đen bóng lên dưới ánh trăng.
Xương cốt trong người anh kêu răng rắc. Tiếng rên trầm khàn của Derek kéo tôi lại gần hơn. Tôi vừa xoa lưng, vừa an ủi anh rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Sau đó, cơ thể anh rung chuyển lần cuối và Derek đạt được kết quả cuối cùng. Anh ngẩng đầu, quay sang nhìn tôi. Derek đã biến thành một con sói.