Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 19: </span></span>19



“Dì Tri Hiểu, chúng ta tại sao không đi lên?”

Lâm Tri Hiểu nhìn Bùi Dương, lòng hoảng loạn, nếu Cảnh tổng thấy nó…

“Dương Dương, sao con đi theo, nhanh về phòng bao ngồi. Nếu không, mấy người đó tưởng dì Tri Hiểu ăn chùa!” Lâm Tri Hiểu vừa nói vừa đẩy.

“Có phải mami xảy ra chuyện, con muốn lên xem.” Bùi Dương nói xong đưa tay ấn thang máy.

Lâm Tri Hiểu lập tức chặn lại, lúc này, thang máy mở ra.

“Dì Tri Hiểu.” Bùi Noãn thân đầm công chúa màu cánh sen, cười ra khỏi thang máy.

Lâm Tri Hiểu nhìn thang máy, thấy không có người, hoang mang trong lòng yên xuống.

“Noãn Noãn, có phải mami ở trên? Sao không đi xuống cùng em?” Bùi Dương kéo em gái, mặt lạnh lùng hiện lên tia lo lắng.

Bùi Noãn cười trộm, vui vẻ chớp mắt “Anh, chúng ta cứ bị nói là không có cha, em muốn có daddy.”

Cơ thể Lâm Tri Hiểu cứng nhắc, Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh tổng chung 1 phòng… Cô hy vọng Bùi Nhiễm Nhiễm tìm được người đàn ông đáng tin.

Tuy không nói Cảnh tổng không đáng tin, nhưng, trước mắt, Cảnh tổng nhiều tin đồn quá, lúc này người này, lúc này người khác. Với lại còn không nhớ mặt phụ nữ. Nói trắng ra, đối với phụ nữ lạnh nhạt vô tình.

“Noãn Noãn, tuy anh cũng muốn có daddy, nhưng nếu daddy không tốt với mami, chúng ta cần hắn làm gì? Đợi anh lớn lên, sẽ bảo vệ mami và em.” Bùi Dương bộ dạng người lớn nhí, nhẹ vỗ vai Noãn Noãn.

- ----------- --------------

Bùi Noãn mím môi, qua 1 lúc gật đầu, “Anh, chúng ta lên tìm mami.”

“Được.” Bùi Dương nói xong, tay lại ấn thang máy.

Lâm Tri Hiểu gấp rồi, kéo Bùi Dương, “Dương Dương, về nhà với dì, mami sẽ không có chuyện gì đâu.”

Để Cảnh tổng thấy Bùi Dương, thì thảm rồi!

Tuy 2 người không có máu mủ, nhưng quá giống, khó tránh không thể…

Nhưng mà, tay cô vừa kéo Bùi Dương, cậu liền kéo Bùi Noãn đi vào thang máy.

Trong căn phòng xa hoa tầng 18, Bùi Nhiễm Nhiễm không biết sao, không cẩn thận đụng vào lòng Cảnh Thần Hạo, hơi thở thơm mát của người phụ nữ bay vào mũi anh.

“Kêu cô viết kế hoạch mà thôi, sao phản kháng thành vậy.”

Bùi Nhiễm Nhiễm mạnh mẽ ngẩng đầu, liền đụng cằm anh.

Bây giờ anh không mặc áo, bây giờ là mùa hè, đồ cô mặc cũng mỏng. Gần anh như vậy, cô có cảm giác da thịt tiếp xúc.

Thật sự muốn chết mà!

“Cô cứ phản kháng, trang phục nút đều muốn bưng ra rồi.” Cảnh Thần Hạo chuyển ánh nhìn xuống ngực cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức nhìn xuống, sắc mặt cũng thay đổi, nút không phải sắp bưng ra, mà đã bưng ra!

“Da cơ thể cô trắng vậy, mặt, sao lại vàng thế?” Cảnh Thần Hạo buông cô ra, nói hoài nghi của bản thân.

Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức quay người đóng nút áo lại, “Cần anh quản!”

5 năm sau, anh lại tiếp tục không biết xấu hổ rồi!

1 câu cần anh quản, khiến anh nhớ đến người đó, ánh mắt âm trầm đi nhiều.

“Có phải tôi viết xong, anh mới thả tôi đi?” Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn thẳng anh, kiêu ngạo trong mắt khiến người khác chói mắt.

Cảnh Thần Hạo dựa lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, từ tốn mở miệng, “Đúng.”

“Phiền anh mặc áo đàng hoàng, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác của tôi, càng ảnh hưởng đến sư phát huy của tôi.” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc anh 1 cái, rất nhanh dịch đi.

Anh nhìn cô gái ngồi trên ghế, nhanh chóng lên mạng tìm các loại thông tin, mắt lưu chuyển sự tập trung và tỉ mỉ, khiến anh quên đi khuôn mặt xấu xí của cô.

Sao anh có thể nhớ cô? Thích Thịnh Thiên luôn nói anh mù mặt, đối với phụ nữ, chỉ nhớ mẹ và…

Nhưng vì vậy, anh mới gặp cô 1 lần, có thể nhớ cô?

Cô là Bùi Dĩ Hàn, không phải Bùi Nhiễm Nhiễm.

“Thông tin trên mạng quá nhiều, mail nội bộ phòng kế hoạch đưa tôi, bên trong nhất định có dữ liệu.”

Sau khi nghe cô nói, Cảnh Thần Hạo cười, cố ý làm khó cô, “Nếu tôi nói, không có thì sao?”

“Không có?” Cô cười mỉa mai.

- ----------- --------------