Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 4: </span></span>4



“Cảnh Thần Hạo…” Hai mắt Bùi Nhiễm Nhiễm nhất thời mê ly, thuốc có tác dụng rồi, cô lửa nóng hành hạ, toàn thân vô thức cong lên, hai tay nắm lấy đồ anh 1 cách loạn xạ, bộ dạng như muốn cởi đồ anh ra.

“Bùi Nhiễm Nhiễm, em nhớ lấy, là em chủ động.” Cảnh Thần Hạo ở bên tai cô thấp giọng nói.

Nói xong, anh không nhịn được nữa, lật người áp cô xuống, chuyển bị động thành chủ động.

Cơ thể dưới thân anh, chuẩn xác ôm đôi môi đỏ đó, mà tay nhỏ của cô ở sau lưng anh sờ loạn xạ, nhiều lần đốt lửa.

Anh biết, cô là lần đầu tiên, cho nên, động tác rất dịu dàng.

Trong phòng, từng tiếng nam nữ truyền ra, âm thanh ngày càng kích động.

Không biết qua bao lâu, mới từ từ im lặng xuống.

Du thuyền âm thầm cập bến, bên bờ đừng 1 dãy đàn ông cao to, vệ sĩ của hào môn bậc nhất nhiều vô số, tất cả đàn ông cao to nhưng đều phục vụ cho Cảnh gia.

Tất cả đều yên lặng đứng đó, biểu cảm nghiêm túc, không ai nói chuyện, đến tiếng nói nhỏ cũng không có, bọn họ không biết Cảnh thiếu đang làm gì, cũng không dám làm phiền Cảnh thiếu.

Cứ đứng như vậy, nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ.

Cho đến khi trời chuyển sáng, bọn họ mới thấy cửa phòng du thuyền mở ra, bên trong có người con gái tuyệt đẹp đi ra.

Chỉ mặt áo sơ mi trắng của Cảnh thiếu, chân rất dài, tóc xoăn dài màu hạt dẻ tùy tiện thả xuống, càng hiện nên sự lười biếng quyến rũ.

Đẹp đến không thể diễn tả.

Bọn họ cứ như vậy nhìn cô gái lên bờ, nhìn cô gái rời họ ngày càng gần.

Hơi thở vô thức như bị chặn lại…

“Nói với thiếu gia của các người, tôi đi rồi. Trước khi đi, tặng anh ta món quà nhỏ, kêu anh ta đừng quá vui mừng.”

- ----------- --------------

Người đàn ông trên giường không động đậy, cho đến khi bị tiếng điện thoại làm tỉnh.

Anh mở hai mắt, không thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng lại thông qua gương, nhìn thấy mặt của mình.

Trên mặt anh, bị cô vẽ con rùa lớn lên.

Đáng chết, đêm qua, rõ ràng là cô chủ động.

Rất tốt, nếu đã như vậy, anh không ngại bắt cô lại tính nợ thật tốt.

Mắt Cảnh Thần Hạo âm trầm, anh nhanh chóng rửa mặt, sau đó mặc đồ, ăn diện xong, đi ra khỏi phòng.

“Cảnh thiếu, sáng tốt lành.” 1 dãy đàn ông cao to cung kính cúi đầu hành lễ.

“Người phụ nữ đó đâu?” Giọng âm trầm, ngữ điệu ngược lại bình thản, khiến đám thuộc hạ nhất thời không hiểu ý anh.

Người phụ nữ đi rồi, Cảnh thiếu rốt cuộc là vui hay tức giận?

“Cảnh thiếu, cô ấy sáng 5h30 đi rồi, trước khi đi, còn để lại 1 câu…”

Mắt Cảnh Thần Hạo sáng lên, theo đó lập tức quay lại trạng thái bình thường, “Nói gì?”

“Cô ấy nói, cô ấy để lại món quà nhỏ cho ngài, kêu ngài đừng quá vui mừng.”

1 câu đã khiến mặt Cảnh Thần Hạo trầm xuống, thuộc hạ trả lời, trong lòng lập tức chảy mồ hôi lạnh.

Rất rõ ràng, Cảnh thiếu tức giận rồi!

“Rất tốt!” Giọng Cảnh Thần Hạo lạnh băng.

Năm năm sau, sân bay.

Hai đứa bé cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn đứng ở cửa đại sảnh sân bay, dễ thương đến tan chảy tim mọi người.

Bé trai mặc quần jean xanh, đội nón jean rất cool, trên mũi còn đeo mắt kính đen, bộ dạng như tiểu soái ca phương đông.

Đứa kế bên bé trai là bé gái mặt đỏ hồng, bé gái mặc đầm công chúa, đội nón hoa, đôi mắt to xanh biển không ngừng lấp lánh, tóc vàng thẳng tùy tiện xõa ngang vai.

- ----------- --------------