Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 530: </span></span>530



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Dẻo miệng sao, đây những lời nói ngôn tình thông thường mà, em muốn nghe những gì, anh đều có thể nói cho em nghe”

“Thôi khỏi đi, những lời đó anh đều đã nói với những người khác rồi, đừng có thể hiện trước mặt em nữa, em không muốn nghe!” cô nhếch miệng lên biểu lộ sự phản kháng.

“Anh không bao giờ nói những lời này với người phụ nữ khác, chỉ nói với mỗi mình em thôi” lúc trước là do nhu cầu giải quyết tâm sinh lý mà thôi.

Giờ đây không chỉ có mỗi tâm sinh lý, mà còn về tâm lý nữa.

“Em không tin!” anh có quá nhiều phụ nữ, cô làm sao có thể tin được anh chưa từng nói với ai một lời nào.

“Hiểu Hiểu, em cần phải có lòng tin với chồng em chứ” Thích Thịnh Thiên nhếch miệng, anh chợt động lòng và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn.

Hai người vẫn cứ ôm nhau như vậy!

Hơn nữa vừa mới bước đi lại dừng ngay lập tức, đó có phải là điều tốt không?

Cuối cùng hai người họ ở lại trên tàu bốn ngày.

Cô cứ nghĩ rằng khi tàu vừa cập bến thì anh sẽ kéo cô đi đăng ký kết hôn, cô cũng đã suy nghĩ được cách né tránh rồi, sổ hộ khẩu cô không mang theo, do ba mẹ cô giữ.

Thật sự là ba mẹ cô giữ, cô không có nói dối.

Nhưng Thích Thịnh Thiên không kề đề cập tới, anh đưa cô trở về căn hộ và rời khỏi.

Cô ngồi trên ghế sô pha mà có vẻ như tâm trí vẫn chưa về, bên ngoài phải chăng trời đang đổ cơn mưa đỏ?

Không cần bận tâm, vui chơi vài ngày rồi, ngày mai cô lại phải tiếp tục làm việc.

Anh không ép cô kết hôn nữa, vậy là tốt rồi.

Ngày hôm sau cô đến công ty, vừa bước vào phòng làm việc thì cô nhận được điện thoại của ba cô.

Cô do dự nghe máy, “bố, sức khỏe gần đây thế nào?”

“Bố vẫn khỏe, Hiểu Hiểu à! Lấy chồng rồi, hôn lễ của con dự định sẽ tổ chức như thế nào? Có cần hẹn thông gia ra gặp mặt không?” đầu dây bên kia ông Lâm nhiệt tình hỏi thăm.

Lâm Trí Hiểu bất chợt nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến gần sau lưng mình, xoay đầu lại thì nhìn thấy Thích Thịnh Thiên trên tay đang cầm sổ hộ khẩu, mà còn có hai người.

Người kia không cần nghĩ cũng đoán được đó là người nhà của cô!

Thì ra tối hôm qua Thích Thịnh Thiên không đến tìm cô, không bám lấy cô, là bởi vì anh đã đến nhà cô gặp ba mẹ cô rồi, thật là lợi hại!

Và còn thuyết phục được ba mẹ của cô.

“Hôm nay là ngày tốt, sau khi đăng ký kết hôn thì gọi cho bôd mẹ, cụ thể hôn lễ các con muốn sắp xếp như thế nào, nhớ phải thông báo, thôi không cản trở hai con nữa” ông Lâm nói xong tắt máy.

Lâm Trí Hiểu nhìn miệng đang nở nụ cười của Thích Thịnh Thiên, “anh rốt cuộc đã cho ba mẹ em uống bùa mê gì vậy, hai người họ đột nhiên lại đồng ý!”

Vẫn còn chưa nói cô chỉ mới nhận lời cầu hôn của anh năm ngay trước thôi.

Kết hôn chỉ sau năm ngày cầu hôn sao, đây có được cho là hôn nhân cấp tốc không?

“Hiểu Hiểu, bố mẹ hai bên đều cho rằng chúng ta nên sớm kết hôn là việc tốt, đại sư Hải Châu cũng đã xem mạng rồi, ngày hôm nay thích hợp cho chúng ta đi đăng ký kết hôn, chắc chắn sẽ hạnh phúc ngọt ngào suốt đời” Thích Thịnh Thiên đột nhiên ôm lấy eo cô, “Hiểu Hiểu, chúng ta đi ngay bây giờ nhé!”

“Em vẫn chưa chuẩn bị xong” cô vẫn chưa chuẩn bị xong, thì làm sao có thể kết hôn ngay được.

“Hiểu Hiểu, không cần phải chuẩn bị, em cần bất cứ gì anh cũng có thể cho em toại nguyện. không cần phải lo sợ, anh đâu có ăn thịt em” Thích Thịnh Thiên kéo cô đi về hướng thang máy.

Anh không ăn thịt cô?

Đó mới là chuyện lạ!

Tối mai người đàn ông bám víu lấy cô chẳng lẽ lại là ma?

“Đương nhiên, Hiểu Hiểu nếu như em muốn ăn thịt anh, anh nhất định sẽ phục tùng đến cùng, em muốn ăn như thế nào cũng được” trong thang máy, Thích Thịnh Thiên cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, miệng nhỏ chu lên, dáng vẻ như có một chút ưu phiền.

“Em có thể không đi sao? Em vẫn còn chưa hưởng thụ hết cảm giác làm vị hôn thê, giờ lại trở thành vợ, chỉ mới năm ngày, kỳ hạn anh cho em để thư giãn có phải là quá ngắn ngủi rồi không?” hơn nữa trong thời gian mấy hôm nay cả hai người họ luôn luôn ở bên cạnh nhau, không rời xa nửa bước.

“Sau khi kết hôn, em có thể thư giãn, muốn thử giãn bao lâu cũng được”

“……”

Không còn lời gì để nói, thậm chí cũng không còn cách nào để chối từ.

Lâm Trí Hiểu đành phải cũng anh rời khỏi Cảnh Thị, đến cục dân sự để xếp hàng đăng ký kết hôn.

Hôm nay người đến đăng ký không nhiều, họ đến một lúc sau đã đến lượt mình.

Cô đáng lý không hy vọng lấy chồng nhanh như vậy, nhưng khi thấy đôi mắt đầy vẻ phấn khích của người đàn ông bên cạnh, cô cũng dần dần nở nụ cười.

Vui vẻ ký tên và chụp luôn ảnh cưới, thời gian không quá nửa tiếng.

Cô từ một cô gái trẻ giờ trở thành vợ người ta!

Aaaaaa!

Tất cả sự việc xảy đến thật sự quá nhanh rồi!

Trên đường về gọi điện thông báo cho ba mẹ hai bên, họ tỏ vẻ rất là vui mừng.

“Rốt cuộc anh đã làm cách nào để nói với ba mẹ em vậy?” Lâm Trí Hiểu vẫn luôn cảm thấy khó hiểu.

“Nhạc phụ nhạc mẫu thấy nhiều lần anh đến nhà em biểu hiện rất tốt, hơn nữa em lại yêu anh như vậy, không lấy ai ngoài anh, không thể để em ở vậy đơn thân suốt đời, nên hãy sớm để anh thu phục em, kẻo em lại làm hại cho xã hội” Thích Thịnh Thiên vừa lái xe vừa xoay đầu nhìn cô.

Cô sẽ làm hại cho xã hội?

“Anh có chắn chắn là mình không nói ngược chứ? Rõ ràng là không cưới ai ngoài em, nếu không có em anh mới đi làm hại các cô gái trẻ ngoài xã hội, em làm gì có hại trai tơ nào, nhưng nếu như anh muốn, thì em có thể đi được, gần đây bộ phim《Niệm Niệm có em》 vẫn đang quay, có muốn em đến thu phục một anh trai tơ nào đó không, như Nam Tam Hạo là đẹp trai nhất, chắc chắn sẽ đặc biệt tươi!” Lâm Trí Hiểu buông lời nói đùa.