Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 538: </span></span>538



Anh sẽ không ngoại tình, không làm chuyện có lỗi với Nhiễm Nhiễm, cho dù say cũng thế.

Hai người trong phòng làm việc im lặng ôm nhau, đột nhiên lấy sợi tóc, đi bệnh viện.

Kết quả xét nghiệm nhanh nhất cần 4 tiếng, bọn họ ở ngoài bệnh viện đợi.

Buổi trưa đi ăn cơm, nhưng 2 người không ăn được gì.

Bùi Nhiễm Nhiễm không có tâm trạng ăn, đại Boss cũng thế, hai người im lặng nhìn nhau, trong lòng đều kỳ vọng vào kết quả là không phải.

4 tiếng nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm.

Chờ đợi như lửa đốt, cô dựa vào người của Cảnh Thần Hạo, nhanh chóng ngủ đi, bác sĩ đưa kết quả ra.

Đây là bệnh viện của Cảnh Thần Hạo, bất luận kết quả là gì, cô có phải đều nghi ngờ tính chính xác của nó?

Do vậy, bác sĩ mang kết quả giám định đưa trước mặt Cảnh Thần Hạo, lại nghe anh ta nói, “đưa cô ấy coi.”

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, “Anh xác định đưa em coi trước? Không sợ em không chịu nỗi sao?”

“Nhiễm Nhiễm, chỉ sợ em không tin anh? Anh đụng vào em sẽ cho rằng anh đã làm gì.” Anh muốn chứng minh mình trong sạch, không làm gì cả.

“Em không tin tưởng anh đến thế sao? Em rất tin anh, nếu không khi xảy ra chuyện, chúng ta còn có thể vui vẻ bên nhau cả năm sao?” Cô chầm chậm nói, sau đó mở giấy xét nghiệm ra.

Ánh mắt trực tiếp nhìn vào hàng chữ, trên đó rõ ràng ghi là tương thích đến 99,...rất nhiều chữ số 9 đằng sau, xác nhận là quan hệ cha con.

Cô cảm thấy đầu mình như bị gì đập phải.

Cảnh Thần Hạo nhìn sắc mặt cô thay đổi, cũng đến trước mặt cô, cầm tờ giấy coi, không phải vậy, sao có thể!

Con của Diệp Mộ yên sao có thể là của mình!

Anh đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng bác sĩ, “Anh xác định không sai?”

“Cảnh Tổng, sao có thể sai được, kết quả giám định là hạng mục dễ, tỉ kệ sai gần như bằng 0.” Bác sĩ lo lắng trả lời.

Khuôn mặt của Cảnh Thần Hạo lạnh lùng, lấy kết quả giám định trong tay của Bùi Nhiễm Nhiễm, “Không sai? Kết quả trên đây là vậy ư?”

“Cảnh Tổng, đây đúng là quan hệ cha con, nếu Cảnh Tổng thấy có vấn đề, có thể xét nghiệm thêm lần nữa, tôi không nói dối!” Bác sĩ không ngừng lắc đầu, trước sự uy hiếp của Cảnh Thần Hạo, cả người run nhẹ.

“Cảnh Thần Hạo, anh đừng như thế, trách bác sĩ có tác dụng gì?” Bùi Nhiễm Nhiễm đứng lên, kéo tay anh, “Chúng ta đi thôi!”

Cô cần yên tĩnh, cần phải nghĩ xem tiếp theo đây mình nên làm sao?

Giữa họ còn có đứa con riêng, còn có người phụ nữ đó.

Cô thật phải suy nghĩ cho cẩn thận.

Cảnh Thần Hạo cầm giấy xét nghiệm trên tay cô vứt xuống đất, rồi đi theo.

Anh đưa tay kéo lấy tay Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng bị cô né ra.

Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng người, nhìn hành lang trốn trơn trước mặt, “Em cần yên tĩnh, em muốn suy nghĩ xíu.”

“Nhiễm Nhiễm, anh thật không có..”

“Chẳng lẽ y học nói dối? Phản ứng khi nãy của anh chứng minh anh không tìm bác sĩ nói dối cho anh, chứng minh lời bác sĩ nói là đúng.” Cô cũng không tin, nhưng sự thật bày ngay trước mắt, cô không thể không tin.

“Nhiễm Nhiễm, có thể xảy ra sai sót, giờ chúng ta đi gặp Diệp Mộ Yên, xét nghiệm lại.” Sắc mặt Cảnh Thần Hạo tối sầm lại, thật là anh không có.

“Tối đó anh không nhớ được, anh có thể tưởng cô ấy là em, không cần xét nghiệm lại,kết quả cũng vậy thôi.” Bọn họ rõ ràng đều biết kết quả, hà tất vậy!

“Nhiễm Nhiễm..”

“Đừng gọi em, em cảm thấy...” tim cô đau không còn gì để nói, thật sự mệt.

Tại sao lại thành như thế.

Cô rất muốn đứa trẻ và Cảnh Thần Hạo không có liên quan gì, thật không có liên quan gì. 

Nhưng đứa trẻ đó, cười tươi biết bao, cô vừa nhìn vào thì nhớ đến Dương Dương và Noãn Noãn lúc nhỏ, đáng yêu biết bao.

Bọn họ có 1 điểm chung, ba của họ đều là Cảnh Thần Hạo.

Nét di truyền căn bản ấy, khó chắc giống thế.

Cảnh Thần Hạo cứ bám sau lưng cô, nhanh chóng đi đến bên chiếc xe, mở cửa xe.

Bùi Nhiễm Nhiễm không muốn đi lên, nhưng giờ cô có thể đi đâu chứ, chuyện xảy ra rồi thì phải tìm cách giải quyết.

Cảnh Thần Hạo lái xe, nhưng họ không đi đến công ty, mà về thẳng nhà.

Sau khi về nhà, Dương Dương Noãn Noãn không ở đó, chúng nó có việc của tụi nó.

2 người về phòng, vừa vào phòng, Bùi Nhiễm Nhiễm bị anh ôm chặt, ôm chặt đến nỗi không thở nỗi.

“Cảnh Thần Hạo, anh bỏ em ra!”

“Nhiễm Nhiễm, đừng ly hôn, anh không cho phép!” Anh còn nhớ chuyện lần trước, cô kích động như thế, anh không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa.

“Em thật muốn rời khỏi, không thì anh muốn em làm sao? Mắt trưng trưng nhìn người đàn bà khác nuôi con anh?” Cô rất đau lòng, không thể chấp nhận chuyện này.

“Em là người phụ nữ nhỏ nhen, không độ lượng như anh, không thể chấp nhận người khác có con của anh, càng không thể chấp nhận cơ thể anh ngoại tình!” hai hàng nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.

Cô thật không thể tha thứ cho anh dễ dàng đến thế.

“Nhiễm Nhiễm, là anh không đúng.” Giờ anh cũng không biết hôm đó có xảy ra chuyện đó không.

Trước đây anh luôn khẳng định, tin tưởng mình, anh sẽ không làm như thế.

Nhưng đứa trẻ trong bức ảnh, thật sự có chút giống Dương Dương Noãn Noãn.

“Là anh không đúng, nhưng giờ không thể làm lại, sai lầm đã tạo ra rồi! Con cũng ra đời rồi, nó là 1 sinh mạng sống sờ sờ trong thế giới này.” Bùi Nhiễm Nhiễm đau lòng nói.

“Nhiễm Nhiễm,...đừng rời xa anh, chuyện này anh sẽ nghĩ cách giải quyết.” Anh nhất định sẽ tìm ra cách tốt nhất.

“Cảnh Thần Hạo, em khó chịu lắm, thật rất khó chịu.” Cô đau dến không thể thở nỗi.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn gương mặt anh tuấn của anh, từ từ cúi thấp đầu, cô đã từng tin anh nhưu thế, nhưng?

Hiện thực luôn tàn nhẫn như thế, đứa bé đó đúng là con anh.

“Nhiễm Nhiễm...” Anh vẫn ôm chặt cô, không buông tay.

Lòng anh càng khó chịu, trước đây Nhiễm Nhiễm lừa anh, anh thật quá rõ trong lòng cô đau đến mức nào.

Cho nên ngay lúc đó thật là nên bỏ đứa trẻ đi, không nên để nó đến với thế giới này.

“Em không muốn anh đụng vào em, anh đã từng đụng vào người khác! Cảnh Thần Hạo anh bỏ em ra!” Cô bị anh ôm rất chặt.

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta bên nhau không phải do yêu thương lẫn nhau, cứ phải vì lý do bên ngoài, mà rời xa anh?”

“Chẳng lẽ đàn ông ngoại tình, còn không phải lý do rời xa ư, trong lòng anh, rốt cuộc lý do nào mới nên rời xa đây? Bất luận có chuyện gì cũng phải luôn bên nhau? Nhưng em không chấp nhận được!”

“Dù thế nào anh cũng không đồng ý ly hôn, Nhiễm Nhiễm, anh yêu em.” Anh không thể rời xa cô, không thể không có cô.

Cô cũng yêu anh.

Thật là quá yêu anh, quá yêu anh.