Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 562: </span></span>562



"Anh lên mạng tra thử xem, nếu như không thuận theo tâm trạng của em thì sẽ có chuyện đấy, anh muốn em bị trầm cảm sau sinh đúng không?" Lâm Tri Hiểu khẽ động thân người, nhưng Tiểu Mật Nguyệt trong bụng bỗng nhiên đạp cô ta một cái, "A......"

"Sao đây? Sao đây?" Thích Thịnh Thiên lập tức nôn nóng, "sắp sinh rồi hả?"

"Không được! em không cho anh đụng điện thoại, không cho gái gú." Cô ta nhìn vẻ mặt cô ta tội nghiệp, "con đá em nữa này......"

"Thật không ngoan tí nào, sau khi sinh con ra, em nhất định sẽ giáo huấn con một trận mới đươc, đánh vào mông con!" Thích Thịnh Thiên sờ vào khuôn mặt nhỏ của cô ta, "Hiểu Hiểu đừng khóc, ngoan, anh thương thương á!"

Ngữ khí này của anh ta là sao thế?

Là đang dụ dỗ một đứa con nít à!

"Trả cái điện thoại cho anh đi!" Lâm Tri Hiểu gằn giọng xuống.

"Vợ yêu, cái này là khổ nhục kế đấy."

"Thì là khổ nhục kế đấy làm sao nào?!" cô ta cũng vô tư thừa nhận, nhưng mà Tiểu Mật Nguyệt thật sự đã đá cô ta mà!

"Ừm ừm ừm, cho em cho em, nhưng ngày mai mới chơi có được không? Bây giờ em nên đi ngủ rồi, đặc biệt là đừng suy nghĩ đến chuyện của anh Hạo, họ sẽ xử lý thôi, bây giờ em không nên lo lắng quá sức." Thích Thịnh Thiên ôm chằm cô ta nằm trên giường, "ngoan, ngủ ngon đi."

Anh ta tắt đèn, bàn tay lớn sờ vào cái bụng lớn của cô ta, "đừng giận nữa, vợ ơi, anh sai rồi!"

"Ừm......" cô ta thản nhiên đáp trả.

"Vậy em mau đi ngủ đi."

"Ngủ không được."

"Vậy em muốn làm gì?"

Cô ta cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn biết sự việc đó rốt cuộc là như thế nào!

"Thích Thịnh Thiên, tay anh đang động đậy bậy kìa!" cô ta dùng sức giơ tay lên, đánh lên cái đầu anh ta, "nằm đàng hoàng nào!"

"Ồ......"

Thiên đại địa đai, tâm trạng của vợ mới là quan trọng nhất, tất cả những chuyện khác đều gạt qua một bên hết.

Cô ta không ngủ, thì anh cũng không ngủ theo cô, hai người trò chuyện với nhau, làm sao để vỗ cho cô ta ngủ bằng được.

Và Bùi Nhiễm Nhiễm đang nằm trên giường cố gắng làm lơ hoặc quên đi những lời Lâm Tri Hiểu vừa nói, nhưng lại quá khó khăn.

Gió bên ngoài cửa sổ thổi rì rào, cô ta vẫn nằm trên giường trằn trọc khó ngủ

Bỗng nhiên đèn trong phòng được bật sáng, cô cầm lấy điện thoại, dựa trên giường, tra những thông tin mà Lâm Tri Hiểu vừa mới nói.

Tiêu đề trang đầu đều là tin tức nói về cuộc ly hôn của hai người!

Ngoại trừ những đều Lâm Tri Hiểu đã nói, còn đề cập đến vấn đề ly hôn của họ, cô dẫn Dương Dương Noãn Noãn dọn ra ngoài ở, thậm chí còn nói Tề Viễn Dương từ trên xe cô bước xuống trong lúc cô đến đón Dương Dương Noãn Noãn.

Nói hai người đều đi tìm niềm vui mới, đã không còn cảm tình gì, đã ly dị sớm một năm, năm nay chỉ là hai người đang diễn kịch thôi!

Thật sự diễn rất đạt, lại diễn trong một thời gian rất lâu nữa chứ.

Cô ta nhìn thấy bức hình một căn biệt thự, Cảnh Thần Hạo và Tô Nhược Nhã đi vào trong, lại còn còn có Diệp Mộ Yên nữa, bọn họ thật sự đã đi vào cùng một nơi!

Có rất nhiều truyền thông bơi móc về thông tin thời gian của họ trên mạng, thậm chí tin tức liên quan đến chuyện Diệp Mộ Yên bị sảy thai khi đến tham dự hội họp ký giả bộ phim cũng bị moi móc lên hết.

Những đều dơ bẩn đó đều đổ lên người cô ta cả.

Đứa con trong bụng Diệp Mộ Yên là con của Cảnh Thần Hạo, cô ta thân phận là một người vợ, đương nhiên là không thể chấp nhận được sự tồn tại của đứa con đó, nói rằng cô ta đã tim người xử lý, nghe vẻ có lý.

Không biết Cảnh Thần Hạo đối mặt với những vấn đề đó ra sao, nhìn từ khía cạnh đó, hai người dường như đều có sai lầm cả, tiêu đề thông tin ngoại tình của hai người xem ra rất đúng.

Nhưng mà cô và Tề Viễn Dương không có quan hệ gì cả, còn anh và Diệp Mộ Yên thì sao?

Thật ra hai người đó không có tồn tại mối quan hệ gì cả, nhưng ít ra cũng đã phát sinh quan hệ thể sát, và còn có con nữa!

Thấm thoát thì trời đã dần sáng, cô ta dựa người vào thành giường, cả người hoàn toàn tê buốt, trong lòng đau nhói rất khó thở.

Anh và Diệp Mộ Yên rốt cuộc đã xảy ra quan hệ gì thế?

Có thật sự nhanh đến muốn lập thiếp rồi sao?

Chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên, cô ta kinh ngạc đến run rẩy, cuối cùng mới chịu hoàn hồn trở lại từ những suy nghĩ rắc rối đó.

Sắc trời tờ mờ sáng lên.

Sự việc trên mạng sắp bị mọi người biết hết rồi, cũng bao gồm Cảnh Thần Hạo, và Tề Viễn Dương!

Chuyện của họ, lại kéo theo Tề Viễn Dương nhún tay vào rồi.

Ánh mắt đau rát, cô ta vẫn phải đứng dậy rời khỏi giường, không thể nào cứ ở mãi trên giường được, không thể để Dương Dương Noãn Noãn thấy sự thay đổi của cô được.

Ánh sáng tinh mơ xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào ban công, âm nhạc được bật một cách du dương trong phòng, một người phụ nữ đang mặc trên người bộ đồ thể dục màu hồng bó sát người, đang vận động cơ thể theo âm nhạc.

Âm nhạc trong phòng rất lớn, nhưng khi tiếng chuông điện thoại reo lên, cô ta lập tức đến tiếp điện thoại.

Ngón tay trắng nõn quẹt lên màn hình, phóng to âm thanh lên, và tắt nhạc, hai tay cô chầm chậm đưa lên đỉnh đầu, tiếp tục tập bài tập thể dục của cô.

"Thức dậy sớm thế, không phải là tác phong của anh."

"Xảy ra sự việc lớn như vậy, làm sao mà tôi ngủ được chứ?" giọng nói đầy vẻ từ tính được phát từ trong điện thoại ra.

Diệp Mộ Yên nhìn vào một chuỗi dãy chữ số quen thuộc hiện trên màn hình, "chả phải cô nên ngủ thật ngon mới đúng nhỉ, tất cả đều nằm trong sự tính toán của cô hết rồi, dường như không có chút sai sót gì."

"Bày chiêu trò lạc mềm buột chặt hay nhỉ?"

Cô buông tay xuống lau lấy mồ hôi trên trán, "có vẻ như anh ấy không dễ bị lừa gạt nhỉ."

"Đó là Diệp đại mỹ nhân đã quá lạc mềm buộc chặt quá mức."

"Vậy ư? Biệt thự tôi cũng đã nhận rồi, còn quá mức gì nữa, nhưng mà căn biệt thự này không phải là anh ta tặng, ngoài ra tôi còn muốn nhắc anh, anh ta có sức lôi cuốn hơn anh đấy."

"Cô yêu anh ta thì cũng không sao, tôi không bắt cô không được yêu anh ta, dù sao thì hai người cũng đã có con rồi." giọng nói bên điện thoại có vẻ hờ hững không quan tâm.

Nghe anh ta nói vậy, Diệp Mộ Yên bỗng lạnh mặt lại, chòm qua lấy chiếc khăn, "anh có biết đứa bé ấy từ đâu đến không!"

"Đứa con đó là con ruột của cô! Mang thai mười tháng, nên phải đối xử tốt với anh ta, nói không chừng cô một phát sẽ nhảy lên thành phượng hoàng." Giọng bên đó bỗng nhấn mạnh, sau đó nói tiếp, "nhìn thấy tin tức tối qua không?"

"Thấy rồi, tôi biết nên làm sao rồi, không cần anh lo lắng!" cô ta lau lấy mồ hôi trên trán, sau đó ném cái khăn đi.

"Xem ra cô đã thật sự buông xuôi rồi."

"Buông xuôi anh à? Sao anh không nói rằng trước giờ tôi chưa từng thích anh? Cũng giống như anh cũng chưa từng thích tôi vậy! chẳng qua chỉ là công cụ lợi dụng, nếu như anh yêu tôi, sẽ không cho tôi làm những việc như vậy!" Diệp Mộ Yên cầm lấy điện thoại, tắt loa, mặc kệ đi ra ngoài.

Cô ta nghe thấy An An đang khóc.

"Dường như......là cô tình nguyện."

"Đúng thế, tôi đê tiện mà!" Diệp Mộ Yên nói xong bèn tắt máy, quăng điện thoại vào chậu bông.

"An An, mami đến rồi, đừng khóc." Cô ta nhẹ nhàng chạy đến phòng em bé.

Anh ta nói không sai, ít ra thì An An là con của cô, là cô đứt ruột đẻ ra.

......

Văn phòng chủ tịch Cảnh Thị.

Cảnh Thần Hạo sáng sớm vừa thức dậy liền tiếp cú điện thoại của trợ lý gọi đến, hiện tại đến công ty hầu như tất cả tư liệu của sự việc đó đều được đặt trên bàn.

Anh ta xem tin tức trên mạng, đây rõ ràng là cố ý, tất cả thông tin lộ ra đều tập trung với nhau.

Nếu như anh ta muốn phát ngôn, khả năng duy nhất chính là Đường Thị.