Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 657: </span></span>657



An Quân Huyền đến giờ vẫn chưa đến thăm cô.

Có thể đối với Diệp Mộ Yên, Anh đã sớm không còn tình cảm gì!

Lúc chiều, Cảnh Thần Hạo đến đón cô về.

Không ở lại đây lâu, ôm eo cô, đi khỏi.

Trên đường về, Bùi Nhiễm Nhiễm dựa vào người anh, “Mẹ em bà ấy...”

“Muốn chúng ta chia tay?”

“Không. Bà sẽ không ép chúng ta, bà bảo chúng ta sống bên nhau, bà mong vào sự ra đời của bảo bối.” Cô cười nói.

“Ừ.”

“Năm ngoái chuyện của Bùi Nhã Phán, anh còn nhớ?” Cô nhẹ nhàng nói.

“Nhớ”

Anh sao có thể quên?

Mãi không quên.

Trong hôm lễ, Nhiễm Nhiễm biến mất.

Trong lòng anh luôn có 1 cái gai, nhưng anh không giận Nhiễm Nhiễm, mà anh tự giận mình, không ở bên Bùi Nhiễm Nhiễm, không chăm sóc tốt cho anh.

“Em tha thứ cho cô ta rồi.”

Thực ra chuyện này qua lâu thế rồi, thời gian này hầu như Bùi Nhã Phán không còn xuất hiện trước mắt tôi, cô xém sắp quên nó rồi.

Nếu như sự việc đã lâu như thế, nếu không phải cô nhắc nhở mình, thật không muốn nhớ mãi chuyện không vui.

“Ừ.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn cô đang yên lặng, “Em quyết định, em vui là được.”

“Ồ.” Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên mở to mắt, “Em đột nhiên nhớ ra, cái cuộc sai vòng loại khi nào?”

“Hôm sau.”

“Trí nhớ em giảm nhanh thât!” Có phải do có thai nên hay quên không!

“Không sao, không cần tham gia, chỉ cần đưa tác phẩm nộp lên là được.” Cảnh Thần Hạo nhìn sâu vào anh và tỏa ra sự dịu dàng, “Nhiễm Nhiễm, cuộc thi loại đơn giản, em nhất định sẽ vao.”

“Em cũng biết mình sẽ vào, em không lo cái này! Mẹ nói mai chúng ta cùng đến thăm ba!” Cô tuy có niềm tin vào khả năng đạt giải thưởng, nhưng nếu không vào được, thì thật có lỗi với ba.

“Anh có thời gian không?”

“Có.”

Ngày thứ 2, cô và Cảnh Thần Hạo còn có Bối Tịnh Nguyệt cùng đến khu mộ ở thành Nam.

Mộ của ba trước đây Bùi Nhiễm Nhiễm cũng từng đến qua.

Lúc đó cô biết mooj của ba là do Cảnh Thần Hạo lập.

Người bỏ tiền lại lấy tên cô.

Vốn là chuyện cô nên làm, đều là Cảnh Thần Hạo làm cho cô!

“Thật muốn cõng em.” Cảnh Thần Hạo đỡ cô đi lên, bụng thì ở giữa họ.

“Anh có thể ôm em mà.”

Cảnh Thần Hạo từ từ bỏ lỏng eo cô ra, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn động tác anh, “móc vào.’’

Cô đưa tay móc qua cổ anh, sau đó được anh ôm lên.

“Em tự đi được, thực ra em đàu thôi.” Cô không ngờ Cảnh Thần Hạo bế cô thật.

“Anh nghiêm túc mà.”

Thôi được! Anh nghiêm túc!

Bối Tịnh Nguyệt đi đằng trước quay đầu nhìn họ, khuôn mặt anh tuần cứ nhìn bậc thang, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, khoảng khắc ấy, vô cùng dịu dàng.

Cảnh Thần Hạo thật sự thích Nhiễm Nhiễm.

Đến trước bia mộ, Bùi Nhiễm Nhiễm đặt hoa bách hợp lên trên mộ, nhìn tấm ảnh trắng đen trên đó, đã rất lâu rồi chưa thăm ba.

Bà, ba khỏe không?

Con nhớ ba lắm.

Thật rất nhớ ba.

Cô sờ bụng mình, dựa vào Cảnh Thần Hạo, lòng thầm nói, “Đây là chồng con, Cảnh Thần Hạo, nghe nói 2 người từng gặp mặt qua, con không cần giới thiệu, mẹ cũng đến thăm ba!”

Bối Tịnh Nguyệt im lặng nhìn lên bia mộ, những chôn dưới kia là chồng bà, biết có chuyện xảy ra, đã ly hôn với bà, toàn bộ tội danh đều đẩy hết lên người mình.

Là lỗi của bà, không có nói đàng hoàng với con giá, giờ nó đã ở bên Cảnh Thần Hạo!

Bọn họ có thể bên nhau sao? Ông thương con gái nhưu thế, phải thông qua giấc mơ bảo tôi cho chúng bên nhau, ông không để bụng sao?

Gió đông hiu hiu thổi, Bùi Nhiễm Nhiễm cả người đều đứng yên, ngoài nước mắt chảy ra, không cảm thấy cơn gió lạnh.

Trước bia mộ rất yên lạnh, hình như bọn họ đều nói thầm trong lòng.

Nếu như không có gió đông đang thổi không ngừng, thật có cảm giác thời gian ngưng động tại đây.

“Ba, ba yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Nhiễm Nhiễm.” Ôm cô rồi đột nhiên nói câu này.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, “Chăm sóc lẫn nhau.”

“Đương nhiên anh chăm sóc em.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu, bất kể khi nào, đều là anh nên chăm sóc cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm lòng cảm kích vô cùng, ngước nhìn anh, “Chúng ta về thôi, nơi đây gió lớn.”

“Em muốn tự đi!”

“Em đi chậm quá, không an toàn, anh vẫn nên ôm em.”

Thế là, khi Bùi Nhiễm Nhiễm đang phản kháng, anh vẫn bị Cảnh Thần Hạo ôm.

“Cho dù bụng em thịt không nhiều, nhưng hôm nay em mặc áo dày thế, Cảnh Thần Hạo anh không thấy nặng sao?”

“Em rất nhẹ.” Anh không thấy nặng tí nào.

“Anh chẳng lãng mạn tí nào!” Bùi Nhiễm Nhiễm mím môi.

Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn ánh mắt cô, miệng đeo khẩu trang, chỉ thấy mắt.

“Lời này là sao?”

Tha thứ anh anh không hiểu.

Bùi Nhiễm Nhiễm càng không biết nói gì! Cũng cố tình không để ý anh.

Cảnh Thần Hạo cứ thắc mắc, anh không lãng mạn.

Có phải anh nên lãng mạn chút?

Thế là, lúc tối khi về nhà, Bùi Nhiễm Nhiễm “được như ý” ăn dưới ánh nến.

Khi về phòng, bố trí đầy hoa hồng, giường lớn 2 mét còn có hình trái tim ở giữa!

Cô đứng bên giường, nhìn người đàn ông bên cạnh, “Anh...”

“Nhiễm Nhiễm, lãng mạn không? Có cần lăn trên đó?” Cảnh Thần Hạo ôm eo cô, nhìn giường lớn với trái tim hoa hồng.

“Em muốn lăn cũng không được, bụng em...” Sao cô lăn được?

Anh quả nhiên không hiểu lời cô!

Cảnh Thần Hạo thấy cô không có hứng thú gì, hay dẫn cô đi tắm trước!

Tối nhìn cô ngủ bên cạnh anh, trong đầu cứ nhớ đến lời cô nói lúc chiều.

Anh lấy điện thoại ra tra, lâu lâu nhìn cô, rồi cũng thiếp đi bên cạnh cô.

Ngày thứ 2 tỉnh dạy, Bùi Nhiễm Nhiễm lại được anh ôm xuống lầu.

Khi xuống lầu, Cảnh Thần Hạo đặc biệt đi rất chậm.

Anh nghiêm túc nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, sao hôm nay em không hỏi anh?”

“Không hỏi anh, lần nào anh cũng nói em nhẹ nhẹ nhẹ!” Tay cô vòng quanh cổ anh, giống như phạt anh.

“Em hỏi.”

“Không hỏi.”

Bước chân anh dừng giữa laaufm ánh mắt đen láy nhìn sâu vào cô, “Em hỏi.”

Có phải mới sáng sớm uống nhầm thuốc?

Hỏi gì?

Có nhàm chán quá không?