“Mặc dù con không còn nhỏ, nhưng tiểu Linh vẫn còn nhỏ, chúng con cũng muốn ra ngoài hưởng tuần trăng mật, biết đâu có thể giống Thích Thịnh Thiên, quay về có thêm một bảo bối như Tiểu Mật Nguyệt, tốt biết mấy a. Mẹ đừng lo nữa, cứ đi tìm vài chiến hữu đánh mạt chược đi.” Mẫn Lệ cười nói.“Bạn mẹ bây giờ ai cũng bận ẳm cháu hết rồi, mẹ chỉ có thể ngồi nhìn bạn mẹ đưa cháu đi nhà trẻ thôi, mẹ cấm, cấm hai con dùng biện pháp tránh thai đó.” Mẹ của Mẫn Lệ quay sang nhìn Cố Linh, “Từ nay về sau mẹ sẽ ở lại đây chăm sóc cho hai đứa.”“Không được!” Mẫn Lệ lập tức cự tuyệt, “Mẹ ở đây, tụi con……không được, áp lực lắm, mẹ về đi, cứ thuận theo tự nhiên.”“Ưm, bọn con sẽ thuận theo tự nhiên.” Cố Linh cũng lên tiếng.Cô không muốn mang thai đâu.“Hai con hai con……” mẹ của Mẫn Lệ tức giận nhìn hai đứa trẻ cứng đầu ở đối diện, “Đúng là muốn tức chết mẹ mà.”“Con không có.” Mẫn Lệ lắc đầu, “Tụi con sao nỡ chọc tức mẹ được.”Bỗng nhiên anh đưa tay, cầm lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay bà, “Mẹ xem, chứng nhận kết hôn này là thật, con trai có, con dâu có, cháu của mẹ sẽ không còn xa nữa đâu, mẹ yên tâm.”“Bọn con cứ tránh thai vậy, còn lâu mẹ mới được ẳm cháu.” Bà quay sang nhìn Cố Linh.Thường những chuyện hối có thai này đều là nhà gái.“Thời gian này con chưa định có thai đâu mẹ, năm nay con chỉ rảnh được 3 tháng này, sau đó rất bận, lịch full hết rồi, phải bay đi nước này nước kia, để qua khoảng thời gian này rồi con mới tính tới chuyện có con được không mẹ?” Cố Linh lên tiếng nói.“Vậy à?”“Mẫn Lệ, chuyện này con có biết không?” Bà đang nghi ngờ cô viện cớ.“Dạ, con biết, nên mẹ chờ thêm một hai năm nữa được không, cũng khác gì nhau đâu, kế hoạch tương lai, kết hôn sinh con bọn con đều đã bàn bạc với nhau rồi, mẹ cứ yên tâm.” Mẫn Lệ nhìn đồng hồ, “Con còn có cuộc họp ở công ty, bọn con đi trước đây.”Mẫn Lệ nói xong liền kéo theo Cố Linh rời đi, để lại giấy hôn thú trên bàn trà.Mẹ của Mẫn Lệ và Mẫn Uyển nhìn tờ giấy hôn thú trên bàn.Vậy phải chờ tới khi nào mới có cháu trai cho bà ẳm bồng đây?“Mẹ, nếu anh không định có con, con có cách này.” Mẫn Uyển nói“Cách gì?” Bà lập tức kích động hỏi.“Con lấy chồng a! Rồi sinh cháu trai cho mẹ!” Cô nửa thật nửa đùa nói; “Nếu mẹ thèm cháu đến vậy, con sẽ tìm một anh nào đó gả đi, rồi sinh cháu trai chơi với mẹ.”“Con bớt quậy đi.” Bà nhìn bao cao su trong tay, “Đưa kim đây.”“Mẹ, mẹ làm vậy có quá đáng quá không.” Mẫn Uyển lo lắng nhìn bà.“Nếu thật sự có thai thì sau sẽ như thế nào?”Mẹ của Mẫn Lệ như hiểu ý của cô, “Có bầu rồi cùng lắm là hận mẹ thôi, nhưng lúc đó thai cũng đã có rồi.”“Chỉ cần có bầu, những chuyện khác đều không quan trọng.”“Cũng đúng.” Cô phục rồi.Cô cũng là con gái a!Nếu sau này mẹ chồng làm vậy với cô, cô sẽ phải làm sao đây.Người hầu cầm kim tới, bà nhìn những người hầu trong sảnh, “Chuyện này không được nói ra, ta cho mấy người gấp đôi tiền lương.”“Cám ơn phu nhân!”“Biết đâu sau này tiểu tử đó còn phải cám ơn ta a.” Bà vừa cười vừa nói.---Mẫn Lệ và Cố Linh ngồi trên xe, không nói gì.Bọn họ không biết nên nói gì.Lái xe được một lúc, Mẫn Lệ mới lên tiếng nói: “Em không cần để ý mẹ anh, muốn đi đâu thì cứ đi, anh tôn trọng công việc của em, nhưng đi nhớ về là được.”“Lỡ như em quên thì sao? Quên mất ở đây em có chồng, quên mấy đừng về rồi đi luôn, vậy anh sẽ làm gì?” Cô hào hứng hỏi.“Anh chờ em về chứ còn sao nữa! Hạo ca chờ chị dâu suốt 5 năm còn chờ được, không lẽ 5 năm em còn chưa về được.” Nhưng anh không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra.Anh hị vọng hai người họ có thể hạnh phúc ở bên nhau.Nếu như cần đi nơi khác, anh hi vọng họ có thể đi chung với nhau.“Có thể, khi em thích một nơi nào đó, em sẽ bất chấp mà ở lại đó thật lâu, ví dụ như……”“Ở đây!” Mẫn Lệ ngắt lời cô, “Nên em cứ bất chấp ở lại đây đi, cả đời!”‘Tưởng tượng thường rất đẹp,”“Hiện thực càng đẹp hơn.” Anh nhìn cô: “Bà xã, em không được ham chơi mà quên anh.”“Em đi còn chưa đi.” Bây giờ cô không định đi đâu khác.“Về sau cũng không đi?”“Đi chứ.” Cô chưa từng cam đoan với anh là sẽ không đi, thật ra cô luôn muốn rời khỏi anh.Muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi anh.“Anh sẽ đi tìm em.” Anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ buộc miệng nói ra.Cố Linh nhìn anh, không nói gì.Cô không mong anh sẽ đi tìm cô. Tới lúc đó chỉ sợ anh sẽ hận cô, muốn tránh xa cô, sao có thể đi tìm cô được“Em không nói gì tức là chấp nhận rồi.” Mẫn Lệ nói tiếp.“Em……Mẹ anh em nghĩ không dễ từ bỏ vậy đâu, về nhà rồi đừng dùng đồ trong nhà nữa, chắc chắn đã bị động tay chân.” Cô không định rời đi mà còn dẫn thêm một cái bóng.“Không đâu, mẹ anh không phải người như vậy.” Trong lòng anh mẹ anh là một người quanh minh lỗi lạc.“Không? Mẹ anh có thể lên phòng chúng ta kiểm tra từng món đồ một mà anh nghĩ là không thể? Mẹ anh đúng là……có chút đáng sợ.”Cô ghét nhất chính là những người tùy tiện vào phòng người khác lục đồ như vậy.“Bà ấy chỉ là quá quan tâm chúng ta, mẹ đã hối anh cưới lâu rồi, bây giờ biết tin anh cưới em nên mới kích động như vậy.”Nhiều năm như vậy cũng không tìm được vợ, Mẫn Tiểu Thụ đúng là khó tính.“Sao em không nói gì nữa?”“Anh muốn em nói gì nữa?” Cô mà nói anh lại la làng lên, nói cô cứ gọi anh là Mẫn Tiểu Thụ.“Nói gì cũng được, hai người trong xe mà không nói gì cứ như đang lái xe một mình ấy.”“Không phải ai cũng nói nhiều như anh đâu.” Cố linh nhẹ nhàng nói.