Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 823: </span></span>823



Còn cô ở ngoài phòng trang điểm, Hòa Thảo bị Đường Sóc vừa nãy đi vào níu lấy cánh tay, “Xin cô giúp tôi một chuyện.”

“À……” Khuôn mặt Hòa Thảo khó nói và kinh ngạc.

Cô vừa nãy đi vào là muốn giải thích với Ôn Thủy, giữa cô và Đường Sóc cái gì cũng không có, đêm qua cô không biết tại sao lại như thế.

Nhưng bây giờ lại là tình hình thế đó?

Đường Sóc không ngờ muốn tìm cô giúp đỡ?

……

Ôn Thủy thay trang phục xong rồi đi phim trường, còn đang dựng bố cảnh, cô liền ngồi một bên cầm điện thoại, cúi đầu chơi.

Chưa một lát, đạo diễn liền đi đến bên cạnh cô, “Tiểu Nguyệt à! Không phải, Thủy Thủy! Cái này……cô đã chuẩn bị xong chưa?”

“Tôi……chi bằng đạo diễn anh dạy tôi đi?” Cô thu điện thoại lại, nhẹ cười nhìn vào anh, “Tôi không có kinh nghiệm thực chiến, nhất định sẽ diễn không tốt.”

“Cái này……tôi sẽ dạy cô!” Nhưng việc dạy cô không phải là Đường Sóc Đường tổng nên làm sao?

“Vâng!” Cô lập tức đứng dậy, “Bây giờ dạy đi!”

Có thể là ánh mắt cô nhìn thấy Đường Sóc và Hòa Thảo cùng nhau xuất hiện, cho nên cô đã không chờ được muốn đi ngay.

Nhưng người khác trong tổ phim nhìn thấy hai người cũng nhau xuất hiện, kinh ngạc một hồi, tình hình hôm qua chẳng lẽ là thật sao?

Đường tổng và Hòa Thảo ở bên nhau?

Vậy Ôn Thủy thì sao?

Chẳng phải là ……không còn cơ hội sao?

Chẳng lẽ tất cả đàn ông đều như thế? Thích mới nới cũ, chơi đùa thôi!

Đường tổng của bọn họ! Nam thần hoàn mỹ ơi!

Sắp phải hủy diệt rồi!

Ôn Thủy cứ nghe đạo diễn giảng bài cho cô, nhưng lại một chữ cũng không nghe lọt, đặc biệt là những người khác trong tổ phim thảo luận xôn xao, trong lòng cô càng buồn bực.

Lúc đang định đóng phim, tinh thần của cô còn có chút mất hồn, đây là tình hình bao nhiêu năm chưa từng gặp qua từ khi cô vào ngành này.

“Kinh Vũ, ngày mai là ngày mà anh và Hồ Đầu Lâu quyết chiến sinh tử, anh……” Nam chính sờ vào mặt của cô, “Nhất định sẽ quay về, muốn Kinh Vũ của anh, quang minh chính đại gả cho anh, trở thành vợ của anh……”

Cô nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt như nước lấp lánh nhìn vào anh, tay nhỏ dần dần đưa lên ngực anh, “Anh Lang, em……bây giờ liền muốn trở thành vợ của anh……”

“Không được! Chúng ta vẫn chưa chính thức bái đường, Kinh Vũ, em tin anh, anh ngày mai sẽ bình an trở về!”

“Lỡ như thì sao?” Cô lắc đầu, đôi tay chủ động ôm anh, kề vào tai anh nhẹ giọng nói, “Em……là vì thích anh đấy……”

Đây là trước một đêm trước khi ly biệt của nam nữ chính, sau đó nam chính không xuất hiện nữa, mấy năm sau mới về, lúc trở về đã tẩy não trở thành người xấu, phụng mệnh đi san bằng thôn hương!

Cho nên……cảnh quay này, rất quan trọng.

Lúc nam chính gặp lại nữ chính, họ còn có một đứa bé với nhau rất dễ thương.

Vì hại mẹ con, nữ chính bị thương chảy máu, còn có tiếng khóc của con gái, mới làm thất tình ý thức nội tâm của nữ chính, mới để anh hồi thần lại, cuối cùng đánh bại được ma đầu lớn nhất của phe ác.

“Kinh Vũ, anh……anh cũng yêu em!”

“Vậy chúng ta đêm nay thành hôn đi! Em không cần lời thề hôn ước, mệnh lệnh của cha mẹ, mạng của em cũng là do anh cứu, một cặp đèn cầy đỏ là đủ rồi!” Đôi tay cô càng ôm chặt lấy anh hơn, đáy mặt dần dần hiện lên nước mắt, “Anh Lang……”

“Không, vậy là anh quá nợ em rồi!”

“Nếu ngày mai anh không trở về, mới là em nợ anh, anh trở về rồi, chúng ta mới tổ chức hôn lễ sau, yến tiệc mời các phụ lão hương thân trong làng, được không?”

Kinh Vũ nhân vật này cũng rất là mâu thuẫn, trước đó chính là một hiệp nữ, sau khi được nam chính, bị anh thu hút, nhưng lại không biết khi nào mới có thể nhận được sự yêu thích của lang quân như ý, cố gắng để bản thân trở thành thục nữ, trở thành đại gia quy tú.

Bất kể cô trở thành như thế nào, nam chính đều thích cô, biết cô là vì bản thân mà thay đổi, trái lại cảm thấy cô càng đáng yêu hơn.

“Vậy quyết định như thế đi! Chúng ta đi bái đường đi!” Ôn Thủy buông cơ thể anh ra, đứng dậy nắm lấy tay anh, “Chúng ta đi đốt sáng đèn cầy đỏ!”

Nam chính bị cô kéo đi, vẻ mặt hai người đều là niềm vui.

“Tốt! Cut!”

Lời của đạo diễn vừa dứt, Ôn Thủy lập tức buông tay của nam chính.

Bên cạnh lâp tức có người trang điểm lại cho cô, cô cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại nghiêng sang Đường Sóc không xa.

Vẻ mặt anh vẫn ôn hòa như cũ, có thể cô vừa đóng phim xong, lời nói, trong mắt anh chỉ là kịch mà thôi.

Cô thật ra không ngại, trong hiện thực, ngay cả đèn cầy đỏ cô có thể không cần!

Cô muốn cùng anh đi cục Dân chính đi một vòng.

Phần quay tiếp theo, Ôn Thủy lập tức lại nhập tâm vào nhân vật.

Đường Sóc ngồi kế bên nhìn vào bóng hình của họ, hai người quàng tay nhau đứng dậy, trước mặt họ là hai cây đèn cầy đỏ lớn.

Tiếng bái đường là do nam chính nói, trên đầu Ôn Thủy đeo một khăn chùm.

Sau khi làm lễ xong, liền cut rồi!

Cảnh qua tiếp theo, là trọng điểm của hôm nay!

“Đạo diễn, có thể tắt đèn là được rồi không?” Đường Sóc nhìn vào hai người đứng cạnh giường, đột nhiên nghiêng đầu hỏi.

Đạo diễn nhất thời không hiểu ý của Đường Sóc cho lắm, cùng Hòa Thảo cùng nhau xuất hiện, bây giờ lại quan tâm cảnh quay của Ôn Thủy.

“Cái này, e là không được, Đường tổng yên tâm, sẽ không làm thật, hơn nữa chúng tôi cũng sẽ dọn dẹp hiện trường!” Đạo diễn vừa nói đứng dậy nhìn sang những người xung quanh, “Chú ý nào! Lấy đèn chiếu sáng ra, đi hết!”

Ôn Thủy đứng ở bên giường cổ xưa rất là căng thẳng, cô ngày xưa đóng những cảnh này, đều qua loa đóng là được.

Chưa từng đóng qua phim hoành tráng như thế, cô không căng thẳng là giả đấy.

“Rất căng thẳng?” Nam chính ở đối diện hỏi.

“Anh không căng thẳng sao?” Cô vẫn là cảm thấy chùm cái khăn trên đầu vẫn tốt hơn.

Bản thân vén khăn chùm màu đỏ lại một lần chùm lại lên đầu, cản trở tầm nhìn, ẩn hiện nghe được tiếng bước chân càng ngày càng đi xa.

Tin rằng ở đây đã không còn người khác!

Cô từ từ nắm chặt đôi tay, nghe tiếng của đạo diễn.

Cảnh quay này, không ngờ muốn cô chủ động!

Kết hôn là do cô đề xuất ra, cảnh giường chiếu còn muốn cô chủ động, cảm giác trong phim là cô vô cùng muốn được gả đi vậy!

Nhưng thực tế cô cũng không phải vậy sao?

Không muốn được gả đi, chỉ là muốn gả cho người mình thích thôi.

“Action!”

“Anh Lang……” Cô nhìn vào khăn chùm đỏ trước mặt, âm thân nhẹ nhàng, “Anh Lang, chúng ta……đã là vợ chồng rồi.”

“Kinh Vũ, anh rất vui, em thì sao?”

“Em cũng vậy!” Cô từ từ lên trước, chủ động quàng lấy eo anh, dựa vào ngực anh, “Sư phụ nói, trong đêm tân hôn, tân nương sẽ giao bản thân cho tướng công yêu thương nhất, anh Lang……”

“Kinh Vũ, anh……”

“Anh không đồng ý sao?” Cô lập tức hỏi ngược lại.

“Không, anh không có không đồng ý!”

“Vậy là đồng ý rồi!” Âm thanh cô khẽ kích động, tay bắt đầu cởi dây áo.

Trang phục cổ đại hơi phiền toái chút, cho nên rất chậm, trong kịch bản ghi lúc cởi chỉ còn lại cái áo lá bên trong, mới lên giường.

Đạo diễn đang xem vào camera, diễn tốt thật!

Và Đường Sóc ở kế bên đạo diễn vẫn chưa rời khỏi nhìn vào động tác của hai người họ, cứ cảm thấy trong lòng không an tâm.

Đặc biệt là nhìn thấy trên người cô chỉ còn lại áo lá, cơ thể người đàn ông chỉ còn lại cái quần rộng màu trắng, anh cảm thấy trong lòng buồn buồn.

“Cut!” Đạo diễn cười ha ha nói to, “Cảnh quay gần! Cảnh quay gần!”

Máy móc của họ di chuyển đến gần hơn không, Đường Sóc vẫn là ngồi ở vị trí cũ, còn khăn chùm đỏ trên đầu Ôn Thủy vẫn chưa tháo xuống.