Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 881: </span></span>881



Chưa từng thấy người phụ nữ nào đẩy chồng mình vào vòng tay người phụ nữ khác! Anh lo lắng đi ra khỏi phòng họp, không phải để nghe cô nói lời đó!

Em thăm dò anh thôi! Không phải cố ý! Cô cười nói, anh làm việc của anh đi! Em đi giết thời gian đây.

Được.

Nhưng anh cũng không bận lắm, ngồi trước bàn làm việc mà cứ nhờ về cô, lâu lâu lại ngẩng đầu lên nhìn cô.

Còn chưa tới giờ trưa, Mẫn Lệ đã nhận được điện thoại của mẹ.

Mắt anh chăm chú nhìn cô, nghe âm thanh trong điện thoại, “A Lệ, chuyện gì thế? Sao Phiến Phiến con đàn bà kia về rồi? còn ở trong phòng làm việc của con? Lúc này còn đánh Phiến Phiến?

Dạ, anh nhẹ đáp. Mẹ, con và Tiểu Linh đã kết hôn trước đó rồi, cô ấy quay về tụi con vẫn là vợ chồng, còn về Tống Phiến Phiến, con không có cách nghĩ khác, con sẽ không thích cô ta! Mẹ nói với cô ấy giúp con, sau này không được sự cho phép của con không được phép vào phòng làm việc của con!

Lệ! Mẹ Lệ không tin đã bao lâu trôi qua, anh vẫn còn thích Cố Linh!

Lệ, con đừng quên khi xưa nó đối xử với Mẫn Thị ra sao? Nó là 1 người đàn bà xấu xa! Không thể sinh đẻ, con muốn nhà ta tuyệt hậu sao? Mẹ Lệ vô cùng tức giận, con trai, mẹ vì con mà lo nghĩ, 4 năm nay cũng không ép con, nhưng giờ, con không thể vì mẹ mà lo nghỉ sao?

Mẫn Gia không tuyệt hậu đâu? Còn có em gái mà! Mẫn Lệ giữ chặt lấy điện thoại, đứng dậy, mẹ, con thích Tiểu Linh, không muốn ở bên người khác.

Anh tắt máy, không muốn vòng vo với người khác, anh thích cô, trước giờ vẫn thế!

Cố Linh nhìn anh mãi, nếu vì cô mà khiến quan hệ của nhà anh không vui, cô.

Anh thật sự tha thứ cho em dễ dàng thế sao? Cô ôm lấy máy chụp hình, không phải lừa mẹ chứ?

Không có tha thứ em, cho nên em phải ở bên anh, đợi anh tha thứ! Anh mạnh mẽ ôm lấy eo cô, em muốn anh tha thứ, phải tỏ ra thành ý chứ!

Anh muốn em làm gì? Cô biết chuyện trước đây nhất định để lại ám ảnh không thể xóa mờ trong anh.

Chắc cho rằng cô sẽ bỏ đi!

Đó là chuyện của em! Anh nghĩ cô chưa chắc có thể làm, thứ cô muốn làm, có thể khiến anh vui hơn.

Sau khi ăn cơm, Mẫn Lệ vẫn lấy rượu uống.

Cố Linh mở mắt nhìn anh, hay chúng ta say 1 trận đi, em uống cùng anh, sau đó không uống nữa, được không?

Có thai không phải là chuyện của mình cô, cho nên cô cũng muốn cai rượu, thật ra cô đã bỏ rượu lâu rồi.

Anh nhớ đến lời gần đây nhất của cô, lặng lẽ để bình rượu qua 1 bên, tạm thời không uống.

Như thế mới ngoan! Canh này cũng khá ngon, uống ti cách, lót ruột, em nghe nói gần đây dạ dày anh không được tốt! Cô có vẻ bắt đầu quan tâm anh rồi!

Ừ, anh lặng lẽ nhìn cô múc canh giúp anh.

Anh nói chuyện đi! Trước đây nói lớn nghe cũng được, giờ nghe thấy cũng hay! Em không lừa anh! Lần trước cô nói rồi, nhưng dường như anh không để trong lòng.

Cho dù là khó nghe, nhưng cũng phải nghe cả đời! Anh không để cô đi đâu.

Được thôi! Nhưng em sợ người nhà anh sẽ không đồng ý! Dù sao em không có thai được! Cô không phải không có cách.

Sức khỏe cô giờ khỏe rồi!

Ở nước ngoài trị liệu rất tốt.

Chỉ là còn chưa nói với anh, nghĩ đến chuyện trước đây cô đã làm với anh, trong lòng cô thấy áy náy vô cùng.

Cô không biết Mẫn Lệ có thật lòng có thể ở bên cô bình an mãi thế không!

Thậm chí không quan tâm đến cảm nhận của ba mẹ mình!

Nhưng cô cũng khá mâu thuẫn, cách đơn giản nhất để giải quyết chuyện này là, họ đã có con rồi, có con rồi!

Không phải cô không thể đẻ được.

Mà đứa trẻ đó còn…

Đứa trẻ không quan trọng! Không có cô, có con để làm gì.

Anh không thích con nít? Cô khẩn trương hỏi.

Không thích! Không cần, sắc mặt anh lạnh lùng, con nít ồn chết đi được! Vừa khóc vừa là! Đẻ nó ra phải hầu hạ nó như tổ tông nhà mình vậy, ỉa đái tìm lum, có phải phiền lắm không? Hai chúng ta sống không tốt sao? Không cần 1 đứa trẻ làm náo loạn cuộc sống chúng ta.

Sức khỏe cô không thể có con, anh không muốn nó trở thành gánh nặng của cô.

Thì ra anh không thích con nít.

Cô còn cho rằng anh thích cơ.

Nhưng trước đây, em thấy anh ẵm Hành Hành vui lắm cơ mà, cô nắm chặt đôi đũa trên tay, trong lòng đau không nói nên lời.

Đó là con người khác, ôn xíu không cần chăm sóc, anh thấy họ chăm sóc con nít qua, anh không muốn! Anh chỉ muốn bên em, con nít phiền quá, anh nói rồi gắp đồ ăn cô thích cho cô, con của người khác không cần chúng ta thay rã mà.

Con của anh cũng không cần thay! Nhà nhiều người giúp việc như thế, thiếu người chăm sóc 1 đứa trẻ sao? Cô cúi đầu, nhìn đồ ăn trong chén, tâm trạng đan xem phức tạp.

Nhà có con nít khóc mãi, phiền lắm.

Được thôi! Cô nhẹ nuốt 1 miếng, nhưng không phải anh nói không đẻ là không đẻ được!

Cô phải đẻ, cùng lắm mai mốt không ở chung với anh!

Mạng của Lộ Lộ cô nhất định phải cứu!

Tan làm 2 người cùng về nhà, rõ ràng là có gì đó lạ, có chút giống năm xưa

Ở nhà có người!

Anh đi vào thì mấy ba mẹ mình đang ngồi đó, ánh mắt họ nhìn hai người, đặc biệt là Cố Linh.

Người phụ nữ đã mất tích 4 năm!

Sớm muộn cũng phải đối mặt, trễ không bằng sớm tí.

Ba Mẫn không nói gì, chỉ cảm thấy con mình chung tình, cũng được!

Mẹ anh thì có khá nhiều ý kiến!

Cô cứ nhìn Cố Linh đang khoác tay Mẫn Lệ, chúng nó ở bên nhau thật ư? Tiểu Linh, chuyện mẹ nói khi xưa, con còn nhờ không? Con muốn…

Là con ép cô ấy ở bên cạnh con, bất kể chuyện gì, cô ấy không sai, chuyện qua rồi cứ để nó qua, Mẫn Lệ cắt lời của mẹ, nghiêm túc nói.

Bọn họ đã bỏ lỡ nhau 4 năm, anh không muốn bỏ lỡ cả đời.

Mẹ ngây người ra, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Cố Linh, con quyết định vậy thật ư?

Lời này là nói cho Mẫn Lệ nghe!

Dạ! Anh chỉ muốn ở bên cô!

Vậy được! Con vui là được, bọn họ đã nhân nhượng 4 năm, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Mẫn Lệ.

Người phụ nữ này vừa về, nó vẫn không sao ngừng yêu cô ta.

1 lòng 1 dạ tốt với cô ta!

Ba mẹ nhanh chóng rời đi, Cố Linh vẫn im lặng cho đến khi họ rời đi.

Buổi tối cũng im lặng lạ thường, hai người không nói gì.

Nhưng trong lòng Cố Linh cảm kích anh vô cùng, anh không để tâm ánh nhìn người khác, chỉ muốn bên cô.

Cô cười nhẹ, đột nhiên thấy đồ ăn khá ngon.

Mẫn Lệ nhìn khuôn mặt cô cười, dù không hiểu gì, nhưng thấy cô cười, anh cũng thấy vui.