Anh thỏa mãn dạ dày của em rồi, có phải em cũng nên cho anh ăn no không?
Cô thoát khỏi vòng tay anh, đưa tay đánh lên bả vai.
- Anh đứng đắn lại cho em.
- Chỉ không đứng đắn với mình em.
Chiều hôm nay, Hoàng Cẩn Nam cùng Tuệ An về nhà họ Hoàng chơi. Sau 30 phút lái xe cũng đã đến nơi. Anh đi đỗ xe, cô đứng ở cửa trước để chờ anh cùng vào.
- Mẹ Hoa.
Thấy bà từ trong bước ra, cô chạy nhanh đến chỗ bà, bỏ lại Hoàng Cẩn Nam phía sau.
- Chậm thôi Tuệ An.
Nhìn thấy Tuệ An, bà Thục Hoa rất vui, bà rất thích đứa con dâu này.
Hoàng Cẩn Nam nhìn thấy một màn mẹ chồng nàng dâu của hai người thì thở dài.
- Mẹ à, mẹ quên mất là mình vẫn còn một đứa con trai đang đứng đây à?
- Mày không nói mẹ cũng không nhớ là mày có về đó.
- “..”
- Lần nào con đưa cô ấy về, con cũng trở thành đồ thừa vậy. Mẹ nhặt con ở đâu về à?
- Mẹ anh chỉ cần con dâu, còn đứa con trai 28 tuổi mới cưới được vợ, lại còn là nhờ vào hôn sự từ đời ông nội như anh thì thôi bỏ đi.
-“...”
Hoàng phu nhân cũng không thèm nghe anh trả lời, kéo Tuệ An đi vào trong.
- Con cứ kệ nó, đi mình vào nhà. Mẹ có nấu đồ ăn ngon cho con.
- Cảm ơn mẹ Hoa.
Một nhà 4 người cùng dùng cơm rồi nói chuyện, tiếng cười nói vang khắp căn nhà.
Chuyện của tên Khánh và vị giám đốc kia cũng đã được giải quyết. Thời gian này Hoàng Cẩn Nam dành thời gian nhiều hơn để ở bên cạnh Tuệ An, bù đắp cho cô.
Ngày hôm ấy, Tuệ An đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho Hoàng Cẩn Nam thì cô nhận được điện thoại của vú Kim.
- Tuệ An.
- Con nghe đây vú?
Vú Kim gọi đến với giọng điệu run rẩy, mãi mới nói được một câu.
- Lão gia nhập viện rồi.
Tuệ An nghe vú Kim nói, cả người cô run rẩy không đứng không vững, điện thoại rơi xuống nền nhà tạo nên một tiếng động lớn.
Hoàng Cẩn Nam nghe tiếng động liền vội vàng chạy vào thì thấy Tuệ An khóc nức nở.
- Tuệ An, em sao vậy? Sao lại khóc?
- Cẩn Nam...ông nội...ông nội nhập viện rồi.
Hoàng Cẩn Nam tức tốc đưa cô vào bệnh viện. Đến nơi đã có ba co mẹ cô cùng vú Kim ở đó, gương mặt ai cũng tiều tụy hẳn đi. Tuệ An thấy ba mẹ thì vội chạy đến. Vừa khóc vừa hỏi.
- Ba mẹ. Ông nội sao rồi ba mẹ?
- Ông nội đang được bác sĩ cấp cứu trong đó.
- Không phải bệnh tình của ông đã chuyển biến tốt rồi sao. Tại sao lại như thế chứ?
Cô ngồi bệt xuống hành lang bệnh viện, ôm mặt khóc nức nở. Hoàng Cẩn Nam đỡ lấy thân thể bé nhỏ của cô.
- Tuệ An, em bình tĩnh lại.
- Ông em không thể chết được, ông không thể bỏ em được, không thể mà...
- Tuệ An...
Anh ôm chặt cơ thể Tuệ An, cả người cô run lên, đầu óc cô ong ong chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Sau hàng giờ liền, một vị bác sĩ bước ra với gương mặt mệt mỏi. Tuệ An cùng mọi người vội vàng bước đến.
- Ba tôi sao rồi bác sĩ.
- Ông tôi sao rồi bác sĩ.
- Mọi người bình tĩnh nghe tôi nói. Ông cụ Vương bị ung thư phổi rất nặng, không những thế nó còn di căn vào xương. Tôi e là...
Nghe bác sĩ nói, bà Nguyệt Ánh với Tuệ An ngất đi.
- Nguyệt Ánh...
- Tuệ An...
Hai người đang ông nhanh chóng đưa Nguyệt Ánh cùng Tuệ An đi cấp cứu.
- Hai người bọn họ bị sốc tâm lý dẫn đến ngất, người nhà không cần quá lo lắng.
Lo cho hai người xong, ông Vương cùng Hoàng Cẩn Nam đến phòng làm việc của bác sĩ để nghe rõ hơn về tình hình của ông cụ Vương.
- Bác sĩ, bệnh tình của ba tôi có cách nào chữa trị không? Liệu ông ấy...?
- Ung thư phổi di căn sống được bao lâu còn tùy thuộc vào vị trí của di căn. Các vị trí di căn thường xuyên nhất của ung thu phổi là não, xương, gan và tuyến thượng thận. Tuy nhiên, trường hợp của ông cụ Vương, ung thư phổi di căn xương có khả năng sống sót kém hơn so với các trường hợp còn lại.
- Không có cách nào chữa trị sao bác sĩ?
- Các phương pháp điều trị chỉ giúp kiểm soát triệu chứng chứ không có khả năng chưa tận gốc được.
Ông Vương cùng Hoàng Cẩn Nam trong phút chốc chẳng thể nói gì được nữa. Cổ họng nghẹn đắng.
- Tình trạng của ông cụ Vương tôi e là không thể nói trước được bất cứ điều gì.
Hai người trở lại phòng bệnh của ông cụ Vương, rồi lại trở về phòng bệnh của hai mẹ con Tuệ An. Nhìn gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp lên của vợ, ông Vương không khỏi chua xót trong lòng. Ông cũng đau khổ lắm chứ, nhưng ông là đàn ông, ông phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho hai mẹ con Tuệ An nếu ông gục ngã hai người phụ nữ của ông phải làm sao đây.
Hoàng Cẩn Nam đến gần Tuệ An, cô đang ngủ nhưng hai hàng lông mày của cô vẫn nhíu chặt, trán cô ướt đẫm mồ hôi.
- Không... không...ông không thể bỏ Tuệ An, không...
- Tuệ An...
Cô bật người dậy rồi vào vùi mặt vào người Hoàng Cẩn Nam, anh nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm lưng cô.
- Có anh đây rồi. Em bình tĩnh lại. Chỉ là ác mộng thôi.
- Cẩn Nam...Ông nội không sao đúng không anh?
- Anh trả lời em đi. Ông nội vẫn khỏe mạnh. Ông sẽ không bỏ em đi đúng không anh?
Trái tim Hoàng Cẩn Nam như có ai khứa vào, nhìn thấy người con gái anh yêu thương đang run rẩy, lo sợ anh không khỏi xót xa.