Sủng Ái Độc Quyền Dành Cho Em

Chương 17



Chương 17:

“Tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể qua đó.” Hoắc Phong Lãng cầm điện thoại đi tới, thấy vẻ mặt của Diệp Uyển thì nhíu mày: “Có chuyện gì mà em vui vẻ thế?”

Diệp Uyển ngước mắt, mỉm cười nhìn về phía hắn: “Anh có thể bớt thời gian ở bên em, em đương nhiên phải vui mừng rồi.”

Chỉ là ý cười không có cách nào nhuộm lên đôi mắt xinh đẹp của cô.

“Vậy… đi thôi, người của bên quan hệ xã hội đều đang chờ chúng ta.”

“Bên quan hệ xã hội?” Diệp Uyển kinh ngạc nhìn hắn. Xem ra Hoắc Phong Lãng muốn chuẩn bị thật đầy đủ.

“Đúng, bọn anh sẽ đi cùng em, xem em ứng phó với chủ đầu tư thế nào. Tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm được.” Hoắc Phong Lãng nghiêm mặt nói.

Diệp Uyển không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đứng dậy: “Được rồi, chỉ đáng tiếc cho một bàn ăn như thế.”

“Về sau sẽ còn có cơ hội.” Hoắc Phong Lãng đã đẩy cửa phòng ra: “Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là làm sáng tỏ chuyện này. Lần này Tâm có cơ hội tham dự ảnh hậu Kim Qua, không thể xảy ra vấn đề vào lúc này được.”

“Em biết.”

Hóa ra cũng là vì Diệp Tâm, bằng không anh ta căn bản sẽ không ăn bữa cơm này với mình, cũng sẽ không nhọc lòng lừa gạt mình.

Trên mặt Diệp Uyển không lộ ra cảm xúc gì, tất cả bữa trưa hôm nay đều là do Hoắc Phong Lãng giở thù đoạn nhằm lung lạc cô mà thôi. Cái tốt của Hoắc Phong Lãng chính là thuốc độc đối với cô.

Xế chiều hôm đó, Diệp Uyển theo Hoắc Phong Lãng đi vào phòng họp, phát hiện Tổng giám đốc Phương – chủ đầu tư và tất cả tổ đạo diễn đều có mặt, còn có mấy phóng viên lớn được Hoắc Phong Lãng mời tới nữa.

Diệp Uyển ngồi ở bên cạnh Hoắc Phong Lãng, trên mặt không có chút cảm xúc dư thừa, tao nhã yên lặng mỉm cười.

Các phóng viên nhìn đồng hồ, không chậm trễ nữa, lập tức lắp giá điều chỉnh camera về phía Diệp Uyển.

“Diệp Uyển, mong cô nói một chút, tại sao cô lại xuất hiện ở trong buổi diễn thử? Cô xuất phát từ sự ghen ghét đối với Diệp Tâm, hay đã sớm có kế hoạch mượn cơ hội để đi diễn lại?”

Hoắc Phong Lãng sớm đã nắm giữ đúng chừng mực, anh ta không tổ chức buổi họp báo lớn là muốn khống chế tình thế tiến triển ở trong tay mình.

“Tất cả đều không phải. Chuyện lần này là ngoài ý muốn. Tôi không ngờ cử chỉ vô tâm của tôi sẽ mang đến phiền toái lớn cho Giải trí Huy Hoàng như vậy, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ thay thế được vị trí của Diệp Tâm trong bộ phim này.”

Qua micro, giọng nói của Diệp Uyển ôn hòa mà bình tĩnh vang lên ở trong đại sảnh.

“Tôi rất xin lỗi đạo diễn Trần về hành vi của mình. Tôi cũng mong công chúng tin tưởng, buổi tuyển chọn vai diễn của bộ phim này đặc biệt công bằng sạch sẽ, tuyệt đối không có bất kỳ người nào mua vai diễn. Về phần những tin tức trên mạng là do tôi mượn cơ hội tuyên truyền, không liên quan gì đến bất kỳ ai cả.”

“Ý của cô là cô sẽ một mình chịu mọi trách nhiệm? Không liên quan gì với Giải trí Huy Hoàng sao?”

“Đúng.” Diệp Uyển đứng lên, đôi mắt trong veo nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đó: “Bất kể tôi làm như thế là vì nguyên nhân gì, tôi sẽ gánh chịu tất cả hậu quả.”

Các phóng viên liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ luôn cảm thấy Diệp Uyển làm như thế không giống như bị người uy hiếp, nhưng làm gì có nghệ sĩ nào giống cô, ôm hết tất cả trách nhiệm lên người mình. Làm vậy không phải là tự chặn đường lui sao?

Diệp Uyển hít sâu một hơi. Cô cho rằng sau khi mình làm vậy, đám người Hoắc Phong Lãng sẽ thu tay lại, nhưng…

Tổng giám đốc Phương lập tức mở miệng nói: “Như vậy thì tốt rồi. Tất cả những lời thành thật đều đã nói ra. Chúng tôi làm điện ảnh luôn coi trọng thực lực của diễn viên, làm sao có thể có quy tắc ngầm, giao dịch ngầm được!”