Nửa phút sau, một câu lạnh lẽo từ môi với răng của cô bật ra.
Lục Hoa nhíu nhíu mày, trong dự kiến cô sẽ hỏi câu này,
-“Tôi có một số việc cá nhân, có khả năng tạm thời sẽ không ở lại Nhuệ Vũ!”
Anh không nhanh không chậm nói xong, thế nhưng, trong ánh mắt anh, Diệp Tiêu rõ ràng nhìn ra vài phần không muốn buông.
Cô nhíu nhíu mày, nhìn người trước mặt, sau đó, cười lạnh nói,
-“Lục Hoa, anh chỉ có chút tiền đồ ấy sao? Chỉ bởi vì một Thư Nhạc, anh muốn buông tay cái sự nghiệp mà anh đã tranh thủ nhiều năm như vậy?”
Lời của cô lạnh lùng, một câu, lại khiến cho Lục Hoa chợt ngẩn ra.
Cô làm sao mà biết anh liên quan với Thư Nhạc? Chẳng lẽ ngày đó bọn họ đối thoại, Diệp Tiêu đều nghe được?
-“Lục Hoa, lúc trước là anh đến mời tôi nhận anh làm đại diện, Diệp Tiêu không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng anh có thể lưu lại!”
Cô dừng một chút, giẫm giẫm đôi giày cao gót, trên cao nhìn xuống người trước mặt.
Lục Hoa ngẩng đầu, ở trong mắt Diệp Tiêu, anh thấy được một chút chân thành.
Thế nhưng, Diệp Tiêu như vậy lại càng thêm khiến cho anh sờ không ra ý nghĩ, lấy tính cách Diệp Tiêu, cô tuyệt đối không có khả năng thật sự buông xuống cao ngạo chính mình đến nói ra lời nói này với anh.
-“Diệp Tiêu, sự tình tôi cùng Thư Nhạc......”
Lục Hoa dừng một chút, ánh mắt nơi đáy mắt từ tối thành sáng,
-“Tất cả đã qua đi….. cũng là thời điểm tôi nên bắt đầu cuộc sống mới cho chính mình, cho nên, tôi muốn rời khỏi S thị!”
Anh chậm rãi nói xong, thế nhưng Diệp Tiêu lại rõ ràng từ trong đáy mắt anh nhìn ra một chút khó có thể kể ra.
Cô cười cười, trái lại tự ngồi ở trên bồn hoa bên cạnh, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo anh ngồi xuống, Lục Hoa không có cự tuyệt, ngược lại ngồi xuống bên cạnh cô, lại nghe cô tiếp tục mở miệng,
-“Sự tình anh cùng Thư Nhạc tôi không xen vào, tôi chỉ để ý người đại diện của tôi!”
Cô khép mở môi mỏng, lời nói trong lúc đó, chân thật đáng tin.
-“Lục Hoa, chẳng lẽ anh nguyện ý buông tha như vậy? Tôi nhớ được, lúc trước là anh đóng gói phương án cho tôi, hiện tại muốn đánh trống lui? Anh cảm thấy, lý do đường hoàng như vậy của anh tôi sẽ tin tưởng sao?”
Diệp Tiêu rõ ràng, Lục Hoa không phải một người sẽ bỏ dở nửa chừng, cứ việc thời gian ở chung không nhiều lắm, thế nhưng cô rõ ràng, lấy tính tình Lục Hoa, anh sẽ không làm như vậy.
Lời Diệp Tiêu nói, khiến cho Lục Hoa chần chờ.
Thấy anh do dự, Diệp Tiêu thừa thắng xông lên,
-“Anh muốn đi như vậy, tất cả nỗ lực anh làm trước đây đều uổng phí! Chẳng lẽ chỉ bởi vì một câu của Thư Nhạc, anh liền cam tâm tình nguyện khiến cho nỗ lực trước đây của chính mình kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”
Trong âm thanh của cô mang theo vài phần giận tái đi, thế nhưng thời điểm cẩn thận nhìn, lại phát hiện cô căn bản không có một chút cảm xúc, tựa như đang nói sự tình không quan hệ cùng chính mình, nhẹ như mây gió.
Có lẽ, chỉ có Diệp Tiêu có thể làm được bước này.
Lục Hoa tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô, ánh mắt nơi đáy mắt mất mát, môi khẽ mở, rốt cục mở miệng,
-“Sau khi tôi đi, Coco sẽ lưu lại chiếu cố em, về sau cô ta chính là người đại diện của em, em phải tin tưởng thực lực của cô ta!”
Vừa nghe lời này, Diệp Tiêu suýt nữa một hơi nghiêng qua, cô nói nhiều như vậy, tự nhiên không thể không có hiệu quả, thế nhưng, Lục Hoa trì độn ngu ngốc như vậy thật sự khiến cho cô có chút sốt ruột.
-“Lục Hoa!”
Anh đứng dậy, phải đi, lại bị Diệp Tiêu gọi lại.
-“Những lời nên nói, tôi đã nói, Diệp tiểu thư, còn có việc gì?”
Anh cúi đầu, không dám chống lại ánh mắt thanh lãnh của Diệp Tiêu, đáy mắt cô có một luồng ma lực nhiếp nhân tâm hồn nói không nên lời, nguyên nhân như thế, mới khiến cho kỹ thuật diễn của cô càng như hổ thêm cánh.
-“Có!”
Diệp Tiêu đặt túi xách ở bên bồn hoa, rồi đi tới, còn không chờ Lục Hoa phản ứng lại, một cái bạt tai vang dội liền dừng ở trên mặt của anh, nóng bừng đau rát.
-“Lục Hoa, anh còn muốn chạy, thực dễ dàng à! Mà tôi muốn cho anh lưu lại, cũng thực dễ dàng!”
Thời điểm Diệp Tiêu nói chuyện nửa híp mắt, cô là ai?
Cô là tổng tài phu nhân Nhuệ Vũ, chỉ cần cô nói một câu, Lục Hoa còn muốn chạy, Mạc Thiên Hằng cũng sẽ không phê đơn xin từ chức cho anh.
Lục Hoa nao nao, Diệp Tiêu trong ngày thường chính là một bộ dáng ôn hoà.
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên, cô có chút lửa giận, ánh mắt đen tối nơi đáy mắt kia không rõ dừng ở trên người hắn, sau đó liền nhìn đến cô khoanh hai tay ở trước ngực, ánh mắt thanh lãnh,
-“Lục tiên sinh, nếu hôm nay anh từ nơi này đi rồi, ý nghĩa gì anh so với tôi rất rõ ràng, từ khi anh bắt đầu tiến vào vòng giải trí, mười năm này tất cả nỗ lực của anh đều sẽ đốt sạch, chẳng lẽ bởi vì lời Thư Nhạc nói, anh muốn đi sao? Uổng phí trước kia tôi còn cho anh là một người có trách nhiệm, hiện tại xem ra không gì hơn cái này!”
Lục Hoa biết đây là phép khích tướng của Diệp Tiêu, thế nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, cô có đạo lý của cô!
Còn đang chần chờ, giọng Diệp Tiêu lại vang lên,
-“Lúc trước anh vứt bỏ Thư Nhạc có lẽ có lý do bất đắc dĩ, thế nhưng khi đó anh lựa chọn trốn tránh anh hẳn là gánh vác trách nhiệm, hiện tại cũng là như thế, anh xoay người ly khai nơi này, liền ý nghĩa anh là một người nhu nhược!”
Liền ý nghĩa hắn là một người nhu nhược!
Lục Hoa hơi giật mình, hai chân cứng đơ đứng ở tại chỗ, một đôi mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Diệp Tiêu nói không sai, đây là vết khảm trong lòng anh không qua được kia, anh từ nơi này đi ra ngoài, liền ý nghĩa, mười năm qua, anh không có một chút thay đổi nào, thậm chí ngay cả năng lực đối mặt với biến cố trong cuộc sống đều không có.
Diệp Tiêu nhìn Lục Hoa, yên lặng nhìn ánh mắt anh, cùng đợi lời nói tiếp theo của anh.
Cô cần được đáp án của Lục Hoa, thiên hạ này cũng không chỉ có một mình anh là người đại diện, cũng quyết không sẽ chỉ có anh mang người xuất ra mới có đường ra, thế nhưng cô nhận định chính là cô nhận định, không có cô cho phép, sẽ không chuẩn có gì thay đổi.
Thật lâu sau, Lục Hoa nâng lên đầu đang cúi thấp, chống lại một đôi mắt tối đen của Diệp Tiêu, một chữ một chút, dường như dùng hết khí lực cả người nói:
-“Được, tôi lưu lại!”
Một bạt tai kia, Diệp Tiêu xuống tay không nhẹ, lúc này mặt anh còn nóng bừng, thế nhưng mỗi một câu của cô, lại đều chọc giận nội tâm anh, đúng vậy, năm đó anh buông tha Thư Nhạc, mà cách nhiều năm sau, anh không thể lại buông tay.
-“Đi!”
Diệp Tiêu xoa tay, nhẹ như mây gió nói, đối với cô mà nói, Lục Hoa chuyển biến là sự tình trong dự kiến.
-“Đã như vậy, trở về dọn dẹp một chút, lại liên hệ hai vai diễn mới cho tôi!”
Cô không giả đăm chiêu nói, ánh mắt nơi đáy mắt như có như không, Lục Hoa nao nao, lại lần nữa nhíu mày.
Trên tay Diệp Tiêu đã có hai vai diễn, « Linh Âm » cùng « Duyên Đến », nhân vật trong hai bộ phim này cũng không là tệ, một bộ nữ phụ chính, một bộ nữ chính, huống hồ hiện tại tình huống Thư Nhạc không được tốt lắm, vì vãn hồi « Linh Âm » Vương Lực Bằng đang ở liều mạng thêm diễn cho Diệp Tiêu, thế nhưng cô còn muốn thêm?
-“Yên tâm, tôi có thể hold trụ!”
Diệp Tiêu híp mắt, buông ra một câu, sau đó liền xoay người ra cửa, ngăn cản một chiếc xe taxi ven đường.