Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 67: Tình thâm [ ba ]



-“Như thế nào? Chỗ nào không thoải mái?”

Mạc Thiên Hằng giật mình cả kinh, theo bản năng một tay ôm thắt lưng cô, sốt ruột hỏi.

Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu,

-“Không có việc gì!”

Cô dừng chân, nhìn gương mặt Mạc Thiên Hằng kích động, lộ ra nụ cười nhạt.

Từ ngày cô bắt đầu đau đầu đó, Mạc Thiên Hằng đối với mỗi một động tác của cô cơ hồ đều là cẩn thận tỉ mỉ quan sát. Không thể không nói, trừ bỏ háo sắc, anh thật là một người chồng không tệ.

Động tác rất nhỏ, nhưng khiến cho Giang Ngọc đứng ở một bên hơi giật mình, cô làm sao gặp qua Mạc Thiên Hằng khẩn trương một người như vậy?

Chính là thời điểm Tiểu Nhiều sinh bệnh, cũng không gặp anh gấp như vậy! Xem ra, Diệp Tiêu tiểu yêu tinh này đã thật đi vào trong lòng Mạc Thiên Hằng rồi.

-“Chúng ta vào nhà đi!”

Mạc Thiên Hằng híp mắt, ôm cô, hận không thể hiện tại liền ôm lấy người lên.

Diệp Tiêu gật đầu, không lại cùng Giang Ngọc, Tiểu Nhiều nói thêm cái gì. Cô nhẹ nhàng mím môi, kéo tay Mạc Thiên Hằng, bước theo anh, từng bước một đi vào trong biệt thự.

Mạc Hải đã ngồi ngay ngắn ở trên chủ tọa hồi lâu, Tề Tam cũng đã báo tin Diệp Tiêu đã đến cho ông biết.

Biết rõ Mạc Thiên Hằng là đang khiêu khích với mình, Mạc Hải chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.

-“Mày còn biết trở về à!”

Mạc Thiên Hằng vừa vào cửa, quả nhiên, lời Mạc Hải nói theo như trong tưởng tượng của anh cũng không sai biệt lớn.

-“Ông cho là tôi muốn trở về sao? Bà nội đâu?”

Mạc Thiên Hằng lạnh giọng hỏi, trong đôi mắt tối đen, ánh mắt lạnh như băng đã dừng ở trên người Mạc Hải. Như cũ anh không có một chút tôn kính nào đối với người cha này! Một tay ôm Diệp Tiêu, một tay cho vào trong túi quần, trong mắt loáng thoáng lộ ra vài phần khinh thường.

Mạc Hải mở một mắt, nhìn Mạc Thiên Hằng,



-“Mày chính là chào hỏi cha mày như vậy?”

-“Thật có lỗi, tôi là cô nhi, đây là chuyện mà mọi người đều biết!”

Mạc Thiên Hằng cười lạnh, khinh thường từ từ nói,

-“Bà nội ở đâu?”

Lời này của anh, không phải hỏi Mạc Hải. Mà là hỏi Tề Tam.

Tề Tam như là lấy được củ khoai phỏng tay, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao? Ai biết, đúng lúc này, một thân ảnh xuất hiện tại trên thang lầu biệt thự.

Nam nhân có chút quen mặt, Diệp Tiêu còn nhớ rõ chính mình kiếp trước xem qua báo lá cải, không cần nghĩ liền biết, người nọ là Mạc Thiên Vũ.

-“A, không phải là em trai thân ái của tôi sao? Cơn gió nào đã thổi ngươi trở lại?” Mạc Thiên Vũ chống hai tay tại trên lan can thang lầu, từ từ nói.

Hắn cùng Mạc Thiên Hằng từ nhỏ đã không ở cùng nhau, mười năm trước, Mạc Thiên Vũ du học trở về chuẩn bị gây dựng sự nghiệp, không nghĩ tới lại va chạm, cuối cùng không có kết cục hay gì?

Mà Mạc Thiên Hằng thì bất đồng, Mạc Thiên Hằng trước sau đều ưu tú! Mười năm trước, anh bằng vào thực lực của bản thân trước tiên lấy được bằng cấp tốt nghiệp đại học Stanford, ra nước ngoài du học một năm, sau khi về nước, sự nghiệp lại hừng hực khí thế, cho đến ngày nay anh sớm đã đỗ trạng nguyên trùm buôn bán ở S thị!

Mà Mạc Thiên Vũ vẫn lấy thân phận một tên ăn chơi trác táng sống ở trong lòng mọi người.

-“A......”

Mạc Thiên Hằng cười lạnh, ôm Diệp Tiêu, từ từ liếc người trên thang lầu một cái,

-“Nhiều năm không thấy, ngươi thế vẫn là như vậy......”

Anh tận lực dừng một chút, khóe môi hơi hơi gợi lên một chút tươi cười lạnh như băng, ngay sau đó lời ít mà ý nhiều xuất ra ba chữ,

-“Không tiền đồ!”

Ba chữ này, không đơn giản là đã đánh mất mặt Mạc Thiên Vũ, cũng khiến cho mặt mũi Mạc Hải không có chỗ để đặt.

-“Đủ rồi!”



Ngồi ở chỗ cũ Mạc Hải từ trong cổ họng gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ đậm nhìn Mạc Thiên Hằng,

-“Mạc Thiên Hằng, mày cho là cánh của mày nay đã cứng rắn, sự nghiệp có thành tựu thì có thể nơi nơi giương oai? Tao nói cho mày biết, nơi này là Mạc gia, mày muốn trở về, tao không ý kiến, nhưng đừng mang dã nữ nhân ở bên ngoài trở về, tốt nhất mày đừng để cho cô ta ô uế Mạc gia chúng ta!”

Mạc Hải một chữ một chữ nói, ông thật là khó thở.

Thời điểm ông nói chuyện, ngón tay chỉ vào Diệp Tiêu, mỗi một chữ, mỗi một câu, đều mang theo nồng đậm trào phúng.

Diệp Tiêu nhếch môi, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người đang ở trước mặt. Cô híp mắt, cười yếu ớt, bản thân không nghĩ nói chuyện, lúc này đã có chút kiềm chế không được,

-“Mạc tiên sinh! Tôi nghĩ, tiên sinh tựa hồ đã hiểu sai ý!”

Cô cho tới bây giờ đều là người trừng mắt tất báo, Mạc Hải vũ nhục cô, vũ nhục Mạc Thiên Hằng, loại chuyện này, không thể nhẫn!

-“Đầu tiên, Thiên Hằng là chồng của tôi, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp được pháp luật thừa nhận, cái gì gọi là dã nữ nhân? Tiếp theo, nếu tôi nhớ không lầm, tựa hồ là ông cứng rắn yêu cầu anh ấy trở về, chẳng phải chúng tôi chủ động đưa tới cửa! Tôi tin tưởng lấy năng lực của Thiên Hằng, căn bản không cần thiết Mạc gia giúp gì? Đương nhiên, nếu anh ấy thật sự nguyện ý, thu mua Mạc thị cũng không phải không có khả năng! Thứ ba, nói đến vấn đề không thể mang dã nữ nhân bày biện ở Mạc gia này, chỉ sợ, rõ ràng xú danh là đại công tử đó đi?”

Thời điểm cô nói chuyện, cười khẽ, trong lời nói mang theo nồng đậm trào phúng.

Tay Mạc Thiên Hằng ôm eo nhỏ của cô hơi hơi buộc chặt, quả nhiên là cô gái nhỏ nhanh mồm nhanh miệng.

Bất quá, trùng hợp là anh thích nhất loại này!

Mạc Hải không nghĩ tới, một cô gái nhỏ mười chín tuổi ở trước mặt mình, cũng dám nói với mình như vậy, từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng,

-“Diệp Tiêu, ngươi cho là đây là nơi nào? Đây là Mạc gia, không phải địa phương cho ngươi giương oai!”

Ông tức giận nhắc nhở.

Diệp Tiêu bị Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé hơi hơi giật giật, giống với Mạc Thiên Hằng, đại khái thời điểm biết mình, Mạc Hải cũng đã phái người điều tra qua cô.

-“Mạc tiên sinh, vừa mới lời tôi nói, là có lý có tình, huống hồ, tôi cũng không có công kích hoặc là giương oai đối với người thân của ngài, ngài nói tôi như vậy, là muốn cậy già lên mặt?”

Cô không có chút sợ hãi nào, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người Mạc Hải.

Thậm chí còn tận lực đem chữ ‘Ngươi’ trong miệng đổi thành ‘Ngài’ nghiễm nhiên một bộ dáng dịu dàng khả ái, nhưng lời nói trong miệng, lại càng ngày càng nặng.
— QUẢNG CÁO —