-“Mạc tiên sinh, chỉ cần ngài nói, cái yêu cầu gì tôi đều đáp ứng ngài......”
Đối diện đau khổ trước mặt, Diệp Khải không chút do dự đã nói ra những lời này.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, từ từ mở miệng,
-“Tôi còn cho rằng Diệp tiên sinh có nhiều nguyên tắc, không nghĩ tới......”
Anh tận lực dừng một chút, sau đó ngữ điệu vừa chuyển,
-“Như vậy cũng tốt, tôi mặc kệ trước kia Diệp tiên sinh đã làm qua những gì, chỉ cần ngươi đem việc này, thành khẩn thẳng thắn trước Diệp Vũ, hết thảy liền đều dễ nói!”
Muốn hắn thẳng thắn trước Diệp Vũ? Hơn nữa, Mạc Thiên Hằng căn bản là không thèm quan tâm kết quả anh đã làm cái gì đối với Diệp Vũ. Diệp Khải nhíu mày, điểm này, cũng đã triệt để khiến hắn ăn mệt.
Sớm biết sự tình sẽ trở thành cái dạng này, làm sao hắn có thể tàn nhẫn đối đãi em gái của mình như vậy?
Mạc Thiên Hằng một chiêu này, quả nhiên là xuất kỳ bất ý, chính là chết hắn cũng không nghĩ đến, rõ ràng Mạc Thiên Hằng đã nắm trong tay toàn bộ sống chết của Diệp thị, thế nhưng lại còn tại lúc này, vô chừng mực giẫm lên tôn nghiêm của hắn.
-“Đừng...... Mạc tiên sinh......” Diệp Khải ấp úng mở miệng.
Phải biết rằng, Diệp Vũ, vừa mới trải qua nhiều như vậy, hiện tại, nhất định......
Thừa nhận không được.
Diệp Vũ là em gái của hắn, cho dù hắn vì Diệp thị buông tha nguyên tắc của chính mình, thế nhưng trong nội tâm có một thanh âm không ngừng nói với hắn, tiếp tục như vậy, Diệp Vũ nhất định sẽ không thể trải qua loại thống khổ này.
-“Có thể hay không...... Không cần...... Không cần lại thương tổn em gái tôi?” Rốt cục hắn cố lấy hết dũng khí nói ra lời đến bên miệng.
Mạc Thiên Hằng tựa vào trên ghế, híp mắt, từ từ nhìn Diệp Khải, sau đó từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh,
-“Diệp Khải, ngươi không biết là hiện tại nói như vậy, quá muộn rồi sao?”
Anh híp mắt cười, từ từ nói.
-“Diệp tiên sinh, là ngươi cho người mang cô ta đi, chịu đủ lăng nhục, ngươi sẽ không thật sự cho rằng, hiện tại một chút nhân từ sẽ khiến cho cô ta đối với ngươi mang ơn à? Đừng quên, người thương tổn cô ta là ngươi, giấy vĩnh viễn đều bao không được hỏa, cho dù ngươi tránh thoát hôm nay, về sau......”
Anh tận lực dừng một chút, nhấp một ngụm cà phê trên bàn, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Diệp Khải, nói:
-“Cô ta chỉ biết hận ngươi! Diệp gia, cùng em gái của ngươi, ngươi chỉ có thể chọn một!”
Giọng Mạc Thiên Hằng trầm thấp hùng hậu, thế nhưng trong nháy mắt này, Diệp Khải tin.
Tin tưởng Mạc Thiên Hằng chính là chúa tể vận mệnh, cũng rốt cục không thể không tin tưởng, Mạc Thiên Hằng tuyệt đối có năng lực khống chế toàn bộ thành phố S, bất luận kẻ nào, sự việc gì đều giấu giếm không được ánh mắt Mạc Thiên Hằng.
Diệp Khải hít sâu một hơi, ngực co rút mạnh đến đau đớn, hắn kinh ngạc nhìn người trước mặt, đáy mắt đã có nước, hắn hy vọng động tác rất nhỏ của mình có thể được sự đồng tình của Mạc Thiên Hằng, thế nhưng thực hiển nhiên, cũng không có, Mạc Thiên Hằng vẫn ngồi ngay ngắn ở vị trí đó, ánh mắt nhìn hắn cũng dũ phát đen tối không rõ.
Lúc này, Mạc Thiên Hằng đã nắm sống chết của hắn trong tay.
Trước đó Tiêu Hạo đều âm thầm thay Diệp Khải xuất mồ hôi lạnh, tính khí cùng tính cách của Mạc Thiên Hằng đều rất khó có thể nắm chắc, hiển nhiên lúc này đây, Diệp gia là thật đã chọc giận anh, nếu không, Mạc Thiên Hằng làm việc cũng sẽ không quyết tuyệt đến nông nỗi này.
-“Mạc tiên sinh, tôi biết, sự việc này là em gái và cha tôi làm không tốt, thế nhưng tất cả đều không phải bổn ý của tôi, cho tới bây giờ tôi không nghĩ tới muốn đả thương hoặc hại Diệp Tiêu, cô ấy cũng từng là em gái của tôi!”
Diệp Khải dùng khí lực hết cả người để cầu xin Mạc Thiên Hằng, lúc này đây hắn thật sự không đồng ý lại thương tổn Diệp Vũ.
-“Diệp tiên sinh, anh vẫn là bớt tranh cãi đi, tổng tài chúng tôi đã nhượng bộ, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ!”
Tiêu Hạo đều nhịn không được mở miệng, bởi vì lúc này anh nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lại lạnh của Mạc Thiên Hằng, vốn Mạc Thiên Hằng chính là người lãnh huyết vô tình, nói một không hai là tất nhiên, Tiêu Hạo nào dám nghĩ đến kết cục mà Mạc Thiên Hằng sẽ làm? Lấy tính cách của Mạc Thiên Hằng, có thể để cho Diệp Khải đi vào văn phòng này, cũng đã là lòng từ bi, thế nhưng Diệp Khải còn không biết thỏa mãn.
-“Tốt lắm, Diệp tiên sinh, Cảnh thị chính là vết xe đổ, về phần hẳn là làm như thế nào, ngươi có thể trước cẩn thận suy nghĩ!” Mạc Thiên Hằng híp mắt, từ từ nói.
Sau đó, ngẩng đầu, khóe mắt đảo qua đồng hồ treo trên tường, híp mắt, từ từ nói:
-“Tôi cho ngươi thời gian một buổi tối suy nghĩ, ghi âm lại cuộc đối thoại giữa ngươi cùng Diệp Vũ, tôi tạm tha ngươi! Qua buổi sáng ngày mai, cơ hội cuối cùng của ngươi sẽ không còn, gì đó không thể thấy ánh sáng rất nhanh sẽ bị thế nhân biết rõ!”
Từ từ nói ra câu này xong, Mạc Thiên Hằng liền từ ghế tựa đứng lên.
Diệp Khải nhìn bóng lưng anh xoay người rời đi, có chút kinh ngạc, nếu Mạc Thiên Hằng để ý Diệp Tiêu như thế, như vậy có phải hay không xuống tay từ trên người Diệp Tiêu có lẽ có thể sẽ có điều đột phá?
Thế nhưng, không đợi bản thân hắn lên kế hoạch tốt bước đi kế tiếp, cũng đã nghe được giọng nói trầm thấp hùng hậu của Tiêu Hạo vang lên,
-“Diệp tiên sinh tốt nhất ngoan ngoãn dựa theo như lời của tổng tài mà làm, cuộc đời tổng tài chúng tôi chán ghét nhất chính là lừa gạt, huống hồ Nhuệ Vũ nếu muốn thâu Diệp thị, căn bản chính là sự tình lấy đồ trong túi!”
Tiêu Hạo từ từ nhắc nhở, rõ ràng chính là một câu nhắc nhở không chút để ý, lại khiến cho người trước mặt nhíu mày.
Mạc Thiên Hằng muốn thâu cũng là, căn bản không cần thiết lý do gì, người này hắn đắc tội không nổi, nghĩ như vậy, Diệp Khải gắt gao nắm chặt nắm tay, hắn không thể đắc tội Mạc Thiên Hằng......
Cho nên, cuối cùng giữa Diệp thị cùng Diệp Vũ, hắn vẫn chỉ có thể lựa chọn thương tổn Diệp Vũ.
-“Đa tạ nhắc nhở!” Diệp Khải đơn giản nói ra bốn chữ, đứng lên.
Tiêu Hạo lạnh lùng cười cười, anh đi theo bên người Mạc Thiên Hằng nhiều năm như vậy, duyệt người vô số, làm sao có thể nhìn không thấu tâm tư vừa rồi của Diệp Khải? Bất quá cho dù hắn có hành vi gì, đến chỗ Mạc Thiên Hằng, lại đều không khác lấy trứng chọi đá, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Diệp Khải vội vàng rời khỏi văn phòng Mạc Thiên Hằng. Tiếng nhạc ồn ào trong xe một lần lại một lần nhắc nhở hắn, chính mình đã không có cách khác có thể đi...
Sau một lúc lâu, rốt cục hắn gọi điện thoại cho người làm của mình, từ từ mở miệng,
-“Tiểu thư đã thức chưa?”
Đầu kia điện thoại, rất nhanh còn có người cung kính hồi đáp,
-“Tiên sinh, tạm thời còn chưa!”
Diệp Khải híp mắt, chậm rãi từ từ mở miệng,
-“Đưa cô ấy trở lại khách sạn, trước khi cô ấy tỉnh lại!”
Anh làm như vậy kết quả ngụ ý như thế nào, người ở đầu kia điện thoại không thể hiểu hết, thế nhưng, trong khoảng thời gian này hành tung Diệp Khải quỷ dị, không thể nghi ngờ khiến hắn có chút hoài nghi, nhưng dù sao cũng là sự tình của chủ nhân, hắn không có quyền hỏi đến.
Diệp Khải nói xong liền quay xe chạy về hướng khách sạn Lâm Đều, hắn còn chưa có chuẩn bị tốt tư tưởng, nói rõ chân tướng với Diệp Vũ, thế nhưng, lời Mạc Thiên Hằng nói, không thể nghi ngờ.
Hiện giờ Diệp Khải xem như tiến thối lưỡng nan, hắn cũng có chút không biết làm sao?