Sủng Ái Quân Sư

Chương 9: Như Một Tên Đơn Phương Ấu Trĩ





- Tịch à, ta...
Thiên Long chưa kịp dứt câu thì cậu đã đẩy mạnh hắn ra và chạy đi.

Mặc cho hắn có với theo mà gọi thì cậu vẫn cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy, chạy một cách vô thức.
"Bộp!!"
- Tịch à, sao ngươi chạy như bị ma đuổi thế, chạy như vậy có ngày gặp được ông bà tổ tông luôn đấy.
Thì ra người mà cậu vô tình chạm phải chính là Tiểu Ngôn.

Thấy chân cậu vẫn còn dính đầy xà phòng, còn gương mặt thì cứ thẫn thờ như đang phải suy nghĩ về một cái gì đó dữ dội lắm.

Mọi người xung quanh bắt đầu xúm năm tụ bảy lại, ai ai cũng trông có vẻ lo lắng cho cậu, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tiểu Ngôn chợt nhận ra vấn đề, nói:

- Tịch nè, sao chân ngươi dính đầy xà phòng thế này.

Đừng nói với ta là khi nãy ngươi đi cùng ta tới chỗ bùn lầy kia vô tình làm bẩn chân nên đi rửa mà lại quên mang theo nước nha.

Ngươi ngốc thật đấy Tịch.

Để ta dẫn ngươi đi rửa chân lại.
Vừa nói hết câu, Tiểu Ngôn đã đẩy Nhan Tịch sang bồn nước ở cánh nhà trái, vừa đến nơi cậu bảo:
- Được rồi, ngươi rửa lại đi, cứ để vậy mà đi hay chạy thục mạng như lúc nãy thì cái ngày mà ngươi đổ máu đầy sàn cũng càng gần rồi đấy.
Thấy cậu bạn của mình vẫn không có phản ứng gì, cậu thở dài rồi giúp Tịch ngồi xuống ghế, cậu lấy một cục xà phòng khác rồi giúp Tịch rửa chân lại, tới lúc này Nhan Tịch mới hoàng hồn lại và hỏi:
- Có chuyện gì vừa xảy ra à?
Thấy cậu đã có phản ứng với thực tại, Tiểu Ngôn dừng tay và bảo:
- Thưa tiểu thúc thúc của tôi, ngài vừa mới từ cõi mộng mơ nào về thế, để thiên hạ nhìn ngài trông bộ dạng lạ lùng nhất trần đời rồi mới kịp nhận ra và về đây à.
Lúc này, Nhan Tịch mới nhìn xuống bàn chân của mình rồi liền đỏ mặt tía tai, liền hỏi Tiểu Ngôn.
- Ngôn, ta hỏi ngươi nè.

Tên hoàng huynh thối tha của ngươi có thể cưa đổ cả đàn ông lẫn đàn bà hả?
- Có thể.

Nhan sắc của huynh ấy có thể xâm nhập cả hai giới tính mà.- Tiểu Ngôn trả lời thẳng thừng, tiếp tục công việc rửa chân cho Nhan Tịch.
Đắn đo, suy nghĩ một hồi lâu thì cũng phải đồng tình và thuận theo câu trả lời của Tiểu Ngôn.

Tịch lại hỏi tiếp:
- Ngôn, hồi trước ngươi có bảo là không muốn ta dính vào chuyện của hoàng thất, cả đời vẫn không muốn đúng không?
- Ừm....Sao ngươi lại hỏi thế?

- Không có gì.

Chỉ là bây giờ ta muốn nghe chuyện gì đã xảy ra mà ngươi và mọi người lại phải tới đây ẩn thân thôi.

Ngưởi kể cho ta nghe được không?
- Được thôi.

Ngươi muốn nghe từ đoạn nào.
- Nguồn cơ bắt đầu sự việc.
- Cũng được....!mặc dù chuyện có hơi dài.

Chuyện là như thế này:
Khi ta lên năm thì phụ thân và mẫu thân ta bị ám sát, mày mắn là ta thoát chết, nhưng dù vậy vẫn không cứu được Triệu gia của phụ thân ta nên từ đó mỗi người một phương.

Mẫu hậu của bọn ta là ý là mẫu thân của thái tử là Châu Quý Phi trong cung, đồng thời là chị em ruột thịt với mẫu thân ta, nghe muội muội mình bị ám sát nên mới nhận ta vào cung nuôi dưỡng.

Khi đó thái tử cũng đã tròn 13 tuổi, mặc dù lớn hơn ta gần một chục tuổi nhưng chúng ta vẫn rất thân...

- Vậy ngươi là họ hàng của tên thối đó à?
- Ừ, được rồi nghe kể tiếp nè...
Khi đó, có một gia tộc lớn mới xuất hiện, đó là Kiều gia.

Trưởng nữ của Kiều gia là một người rất xinh đẹp và thông minh, nói chung là một con người tài sắc vẹn toàn, họ là Kiều tên là Diễu Minh, vì hay được gửi vào cung nên gặp hai huynh đệ bọn ta rồi thành bạn bè, Minh Minh tỷ ấy lớn hơn ta 5 tuổi, là nhỏ hơn thái tử 3 tuổi.

Mặc dù hai người họ gần bằng tuổi nhau nhưng vẫn luôn rất thân với ta.

Minh Minh tỷ ấy rất xinh luôn ấy, tính cách thì ôn hòa, luôn dối xửa nhẹ nhàng với người khác, là một người con gái nhân từ, phúc hậu.

Tỷ ấy càng lớn thì những đường nét trên gương mặt tỷ ấy càng sắc sảo hơn.

Rồi không từ bao giờ mà ta đã luôn nhớ nhung và luôn tương tư tỷ ấy...như một tên đơn phương ấu trĩ vậy......