Sùng Bái - Cảnh Tiềm

Chương 13: Phát hiện



Cảm giác đau đớn lan khắp cánh tay, thần kinh kéo căng tựa dây đàn, nhưng Hạ An vẫn chẳng kêu rên lấy một tiếng.

Kẻ cầm dao ngay lập tức bị xoắn hai tay lại rồi kéo sang một bên. Hạ An cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình, máu chảy từ nhỏ giọt dần trở nên ồ ạt, dưới tác động của trọng lực, rơi thành dòng xuống nền đất.

Cánh tay chợt bị kéo lại, Hạ An ngơ ngác ngẩng đầu lên, cậu thấy sắc mặt Phó Giản Dự đang vô cùng u ám. Hắn hiếm khi lộ ra biểu cảm trầm trọng như vậy, áp suất trên người cực thấp, Hạ An há miệng thở dốc không thốt nên lời.

Phó Giản Dự nhanh chóng lấy giấy, nhẹ nhàng đắp lên cánh tay Hạ An, chất lỏng đỏ tươi thấm đẫm vào đó, chẳng bao lâu sau, máu ngừng chảy.

Những người khác sốt sắng lại gần, Hạ An nhìn quanh, bao bọc cậu là những ánh mắt quan tâm.

"Tôi đưa cậu đi bệnh viện." Phó Giản Dự trầm giọng nói.

Hạ An ấp úng từ chối: "Không...... Không cần...... Máu đã ngừng chảy."

Phó Giản Dự cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt tựa hồ ẩn chứa thứ cảm xúc thẳm sâu nào đó, hồi lâu sau hắn nói: "Nghe lời, nhỡ trên lưỡi dao có thứ gì đó thì sao, tôi không yên tâm."

Bùi Triều Kiếm cũng gật đầu đồng tình: "Đúng thế, đúng là nên đến bệnh viện kiểm tra, tôi cũng đi cùng."

Phó Giản Dự vòng tay ra sau lưng Hạ An, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu. Toàn thân được bao bọc bởi hơi thở của hắn, Hạ An cảm thấy nhiệt độ trên khuôn mặt mình lại bắt đầu tăng lên.

Cậu được dìu lên xe, sau khi ngồi vào ghế, tờ giấy trên cánh tay được lấy xuống, máu đã khô hơi két lại, ít vụn giấy còn dính lại trên da.

Phó Giản Dự một tay nắm lấy cổ tay cậu, tay kia nâng khuỷu tay đó lên, cẩn thận quan sát vết thương trên đó.

Hơi thở của hắn phả nhè nhẹ vào má Hạ An hơi ngứa, tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, làn da nơi hai người tiếp xúc tựa hồ lan truyền một thứ cảm giác râm ran, khiến cậu muốn rụt tay về, rồi lại lưu luyến sự thân mật hiện tại.

Có lẽ nhận ra sự bồn chồn của Hạ An, chẳng bao lâu sau Phó Giản Dự đã buông cánh tay cậu ra, trầm giọng nói: "Nghỉ một chút đi, chốc nữa thôi là đến bệnh viện rồi."

"Vâng," Hạ An gật đầu, ngần ngừ đôi chút rồi nhỏ giọng nói: "Chắc là không sao đâu."

Không phải là cậu cảm thấy Phó Giản Dự lo lắng quá mức, chỉ có điều khiến hắn tốn công như vậy, trong lòng cậu cảm thấy rất có lỗi. Hạ An tự định vị vị trí bản thân không cao, trong đoàn làm phim chỉ là một nhân viên nhỏ bé, nay bởi vì bị thương mà không chụp xong hình, có khác nào không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng những thế, Phó Giản Dự và Bùi Triều Kiếm còn phải đưa cậu đi bệnh viện nữa. Tất cả những điều này khiến một Hạ An luôn cố gắng tránh gây phiền hà cho người khác khó lòng chấp nhận nổi.

Phó Giản Dự nghiêng đầu, nhìn cậu hồi lâu rồi nói: "Đừng cảm thấy trong lòng có gánh nặng, việc lần này có thể tính là tai nạn lao động."

Bùi Triều Kiếm cũng xoay người, ông liếc mắt nhìn Phó Giản Dự một cái, quay sang quan sát Hạ An một chút rồi cũng buông lời phụ hoạ: "Ừ, tính là tai nạn lao động."

Nghe hai người kẻ xướng người hoạ, Hạ An biết họ nói thế nhằm giảm bớt gánh nặng tâm lý cho mình nên không nói gì thêm nữa.

Mười mấy phút sau, mấy người họ xuống xe, bệnh viện mau chóng sắp xếp người tới lấy máu làm xét nghiệm, phải đến chiều mới có kết quả. Trước đó, vì vết thương của Hạ An khá sâu, bác sĩ kiến nghị tiêm thêm một liều phòng ngừa uốn ván.

Y tá phụ trách tiêm có lẽ còn đang trong giai đoạn thực tập, đâm mấy lần đều không thành công, nhìn nét mặt căng thẳng và lỗ kim xanh lá trên cánh tay Hạ An, Phó Giản Dự bước qua nói thẳng: "Để tôi làm cho."

Hạ An không ngờ Phó Giản Dự biết đâm kim, cậu ngơ ngác nhìn hắn, lần đầu tiên bị tiêm mà quên nhắm mắt lại.

Một nhát là xong, cảm giác đau nhói khiến Hạ An tỉnh táo lại. Mấy giây sau, Phó Giản Dự trả lại ống tiêm cho người y tá gương mặt đang ửng hồng.

Ngồi dựa lưng trên giường bệnh, Hạ An nhìn vết thương trên cánh tay, cảm xúc lẫn lộn, chút chua xót xen lẫn vị ngọt ngào.

Cậu từ nhỏ đã an phận hiểu chuyện, thế mà từ khi đi theo làm trợ lý Phó Giản Dự đã hai lần vào bệnh viện. Mười phút trước, Phó Giản Dự sau khi nhận điện thoại từ Chu Phương thì rời khỏi phòng bệnh, nội dung cuộc gọi chắc hẳn lại liên quan đến chuyện cậu bị thương.

Nhưng ngoại trừ cảm giác tội lỗi, cậu cũng cảm nhận được sự quan tâm của Phó Giản Dự giành cho mình, thái độ của hắn khiến cõi lòng cậu được an ủi.

"Chắc là không bị ghét đâu nhỉ......" Cậu nhỏ giọng thì thầm.

Qua điện thoại, Phó Giản Dự biết được thân phận của vị khách không mời kia.

"Là fan của Du Nhất Minh," Chu Phương nói, "Bên cục cảnh sát đã tiến hành lấy lời khai, người nọ cũng đã thành thật khai báo, nói là bởi vì Du Nhất Minh không nhận được vai nam chính, hắn sinh lòng oán hận nên mới tìm tới tấn công cậu. Hiện giờ trên mạng đang náo loạn ầm ĩ, có điều người đại diện của Du Nhất Minh vừa liên hệ với tôi để thương lượng, họ sẽ đưa ra lời xin lỗi chính thức, Du Nhất Minh hiện cũng đang trên đường đến bệnh viện."

Phó Giản Dự ừ một tiếng rồi nói: "Tôi biết rồi, Hạ An vừa được tiêm xong, chờ đến chiều có kết quả xét nghiệm, không còn vấn đề gì nữa thì tôi sẽ dẫn cậu ấy xuất viện."

Chu Phương thở dài: "Qua đoạn thời gian này khéo phải đưa cậu đi thắp nhang bái phật, dạo gần đây chẳng có việc gì là suôn sẻ."

Phó Giản Dự bật cười nói: "Không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước, có gì lại nói sau."

Cú điện thoại với Chu Phương vừa chấm dứt, một cú điện thoại khác lại gọi tới, Phó Giản Dự thấy người gọi là mẹ mình thì hơi dừng lại suy nghĩ đôi chút, sau đó rốt cuộc vẫn ấn nghe.

"Alo, con có sao không? Mẹ vừa xem tin tức."

Quả nhiên là vậy.

"Vâng, con không sao, mẹ không cần lo lắng."

"Sao có thể không lo lắng được cơ chứ? Nghe nói còn động đến cả dao, may mà trợ lý của con chắn giúp, nếu không mẹ đau lòng chết mất."

Phó Giản Dự nhíu mày, trầm giọng nói: "Mẹ đừng nói mấy lời kiểu vậy."

"Thì làm sao, còn không phải vì đau lòng mày à. Không sao thì tốt rồi, ngày mai bắt đầu quay phim mới, mẹ phải bảo ba mày đi mua tượng phật bày ở nhà, để có thể thường xuyên cúng bái."

Chẳng hiểu trùng hợp thế nào cả hai cú điện thoại đều nhắc đến chuyện bái phật, Phó Giản Dự day day ấn đường, trong lòng có hơi chán nản: "Con biết rồi, vất vả cho mẹ đã phải vì con lo lắng."

"Thế này đã là gì, ai bảo mày là con trai mẹ......"

Sau khi cùng mẹ nói chuyện hồi lâu, cuộc gọi kết thúc, Phó Giản Dự nhét điện thoại vào trong túi áo, xoay người lại thì thấy một người đàn ông được hộ tống bởi một đoàn người đang bước về phía phòng bệnh của Hạ An.

Mấy phút trước, y tá vừa đến đưa cơm, Hạ An đang ăn thì nghe tiếng cửa mở kẽo kẹt, cậu giật mình ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông bước vào rồi tháo kính râm ra.

Hạ An ngay lập tức nhận ra người này là ai.

Du Nhất Minh bước đến cạnh giường bệnh, nhìn Hạ An nói: "Là ngài Hạ sao? Thật xin lỗi, fan của tôi đã có hành vi quá khích, tôi trực tiếp đến đây xin nhận lỗi với cậu."

Hạ An ngớ người một lúc mới hiểu được tình hình hiện tại, cậu vội vàng để hộp cơm sang một bên, vô thức ngồi thẳng lưng, phẩy phẩy tay lí nhí nói: "Chào anh, chuyện này không phải lỗi của anh, anh không cần nói xin lỗi với tôi."

Đang nói thì cậu thấy Phó Giản Dự từ ngoài cửa bước vào, cậu tạm dừng một chốc rồi mới nói hết câu.

Du Nhất Minh quay đầu lại nhìn, vừa thấy Phó Giản Dự thì bước nhanh đến gần, cười khổ phân trần: "Chào anh Phó, việc lần này thật xin lỗi, là do tôi đã không quản lý được fan nhà mình."

Phó Giản Dự nhìn Hạ An, ngữ điệu đều đều: "Tôi không sao cả, muốn xin lỗi thì nói với Tiểu Hạ là được."

Hạ An lại một lần nữa lắp bắp bày tỏ suy nghĩ của mình: "Tôi...... Tôi chỉ bị thương nhẹ, cũng không phải do anh làm bị thương, không cần nói xin lỗi."

Dù cậu nói thế, Du Nhất Minh vẫn kiên quyết phải thanh toán tiền thuốc men, còn khoản phí bồi thường thì do Hạ An dứt khoát không nhận nên đành thôi.

Du Nhất Minh ngồi trong phòng bệnh một lát, y bảo trợ lý đi mua ít đồ bổ xếp vào một ngăn tủ, qua hồi lâu mới rời đi.

Đợi y rời khỏi phòng, Hạ An lại bưng phần cơm ăn dở đã hơi lạnh của mình về.

Ngay khi cậu chuẩn bị động đũa, Phó Giản Dự lên tiếng: "Để y tá hâm nóng lại đã."

Hạ An ngần ngừ một chốc rồi đưa cho hắn.

Ăn xong bữa trưa, Phó Giản Dự thấy Hạ An dụi dụi mắt, đoán cậu buồn ngủ rồi, hắn đang định bảo cậu nằm xuống nghỉ ngơi thì có người đến giao đồ.

Lúc đưa máy ảnh cho Phó Giản Dự, người thanh niên này có ý giải thích còn nói thêm: "Ngài Phó, đã làm phiền ngài rồi, cái máy ảnh này lúc tôi nhận thì đã bị làm rơi từ trước, bật không lên, không biết giờ còn sử dụng được không."

Phó Giản Dự về lại phòng bệnh, hắn đưa máy ảnh cho Hạ An, đồng thời giải thích tình huống hiện tại.

"Để em xem thử."

Phó Giản Dự đứng một bên xem Hạ An mầy mò, lọ mọ mất một lúc, màn hình máy ảnh bật sáng. Hạ An vội vội vàng vàng vào thư viện ảnh kiểm tra, ảnh chụp hãy còn đó.

Trong lúc cậu đang lướt xem thư viện, Phó Giản Dự bỗng sững người.

Hắn nhìn thấy bốn bức ảnh hoa súng vô cùng quen thuộc. Hạ An vô tư chẳng chút đề phòng, thời gian dừng xem mỗi bức ảnh cũng đủ lâu, đủ để hắn quan sát và đưa ra kết luận.

Phó Giản Dự hơi dùng sức nắm chặt bàn tay, trong giây lát, ánh mắt hắn lập loè loé sáng.

Chiếc máy ảnh này Hạ An mới dùng được hơn một năm, thường ngày cũng rất nâng niu trân trọng, cậu kiểm tra xong thì không phát hiện vấn đề gì lớn, đem đi sửa một chút là có thể sử dụng lại bình thường. Hạ An nhẹ nhõm thở dài, khuôn mặt phảng phất vẻ tươi vui, cậu ngẩng đầu lên nói: "Không sao, vẫn còn có thể dùng tiếp."

Má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nét cười mềm mại vừa trong trẻo vừa ngọt ngào, Phó Giản Dự trầm ngâm hồi lâu rồi mới đáp lại một tiếng ừm.

Dịch Chính Hành cũng ghé qua thăm Hạ An, ngồi một lúc, hắn cùng Phó Giản Dự ra ngoài ăn cơm.

Sau bữa ăn, Dịch Chính Hành nhờ Phó Giản Dự chỉ dẫn mấy cảnh hai người phối hợp diễn xuất, rồi họ tạm biệt nhau trước cửa quán cơm.

Khi Phó Giản Dự trở lại phòng bệnh, Hạ An đang nằm trên giường ngủ trưa.

Hắn chầm chậm đến gần, thả nhẹ bước chân, tránh đánh thức người đang say ngủ.

Lúc hắn bước đến bên mép giường, Hạ An bỗng trở mình, tấm chăn mỏng đắp trên người cậu bị xô lệnh, lộ ra một phần bắp đùi và hai cẳng chân.

Trong phòng bật điều hòa, có lẽ do cảm thấy lạnh, trong vô thức, đôi chân trắng ngần của cậu cọ xát vào nhau, những ngón chân cũng uốn cong cuộn lại.

Phó Giản Dự cúi người, dịch chăn giúp cậu phủ kín toàn thân, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh đó.

Trong giây phút hỗn loạn khi có người bất ngờ xông tới, mọi người theo phản xạ đều bỏ chạy toán loạn, riêng Hạ An lại không chút do dự chạy về phía hắn.

Trong chớp mắt khi lưỡi dao kia đâm tới, mọi người chẳng có ai kịp thời phản ứng, riêng Hạ An lại lập tức lao đến chắn trước mặt hắn.

Phó Giản Dự nghiêng đầu, cụp mắt ngắm nhìn bờ môi khẽ mấp máy và nét mặt yên bình của một Hạ An đang say ngủ, cõi lòng như thể vừa được làn gió mát lành thổi qua.

Người lúc thường luôn hiền hoà chậm chạp, phải để ý một ai đó đến mức độ nào mới có thể đột nhiên trở nên quyết đoán và anh dũng đến thế?

Khoảnh khắc nhìn thấy mấy bức ảnh kia, hắn đã phát hiện ra thân phận của Hạ An.

"Nói không chừng người này là fan của cậu đấy." Chu Phương đã nói như thế.

Cậu vì sao lại đến bên cạnh hắn, câu hỏi này Phó Giản Dự tựa hồ đã biết được đáp án. Nhưng cậu vì sao không dùng một thân phận khác để xuất hiện trước mắt hắn, vấn đề này hắn cũng muốn tìm ra lời giải đáp.