Sùng Bái - Cảnh Tiềm

Chương 2: Tuyển dụng



Sự việc vừa xảy ra trong thang máy khiến Hạ An ngơ ngẩn một lúc lâu, đầu óc tựa như đóng băng suốt năm phút đồng hồ, mơ mơ màng màng, mặt còn hơi nóng lên.

Hít một hơi thật sâu, chờ bản thân bình tĩnh lại, cậu mới lấy sơ yếu lý lịch của mình từ trong túi xách ra, dựa theo hướng dẫn ghi trên thông báo tuyển dụng tìm đến phòng D1233.

Vừa gõ cửa, Hạ An đã nghe thấy một giọng nữ âm sắc mạnh mẽ truyền ra: "Mời vào."

Hạ An nín thở, mở cửa bước vào.

Chu Phương vừa gửi tin nhắn cho Phó Giản Dự xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, chị liền ngẩng đầu nói mời vào.

Một lát sau, chị nhìn thấy người bước vào là một thanh niên tuổi độ chừng mười tám, mười chín.

Cậu mặc trên người chiếc áo sơ mi kẻ caro màu vàng quýt, phía dưới là chiếc quần bò xanh hơi bạc màu, ống quần được xắn lên một đoạn ngay ngắn, chân đi đôi giày thể thao sạch sẽ.

Ấn tượng đầu của Chu Phương với cậu là sự trong trẻo, cả người cậu toát lên vẻ thơ ngây, dễ tạo được thiện cảm với người mới gặp.

"Chào chị, em đến xin ứng tuyển vào vị trí nhiếp ảnh gia."

Hạ An cúi đầu lễ phép chào Chu Phương, bước đến gần giơ hai tay đưa chị bản sơ yếu lý lịch.

Cậu quay đầu quan sát, hiểu ý đi đến chiếc ghế dựa đặt cách đó hai mét rồi ngồi xuống.

Chu Phương lật xem sơ yếu lý lịch của Hạ An.

Sinh viên năm bốn Khoa Báo chí đại học D, sắp tốt nghiệp. Thành tích học tập rất xuất sắc, học kỳ nào cũng có tên trong danh sách nhận học bổng của Nhà nước. Tuy rằng không tham gia câu lạc bộ nào nhưng khi học ở trường đã mấy lần đạt giải quán quân trong các cuộc thi nhiếp ảnh.

Cuối sơ yếu lý lịch có đính kèm ảnh chụp một số tác phẩm, Chu Phương xem hồi lâu rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu có đem theo bức ảnh thật nào không?"

Hạ An gật đầu, cúi người lấy từ trong túi ra một xấp ảnh, đi đến đặt chúng trước mặt Chu Phương, sau đó lại quay về chỗ ngồi của mình.

Chu Phương xem xong thì gật đầu hài lòng, trên cơ bản chỉ còn một vấn đề ——

"Những bức ảnh này đều do cậu tự chụp sao?"

Hạ An vâng một tiếng: "Đúng vậy."

"Vậy tốt rồi, đợi lát nữa Giản Dự tới chúng ta sẽ bàn chi tiết hợp đồng."

Hạ An lại gật đầu, lo lắng dùng lòng bàn tay chà sát lớp vải quần.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Chu Phương nói mời vào, đồng thời cũng đứng dậy, vòng qua góc bàn đi ra ngoài.

Sau khi cửa mở, Hạ An vừa trông thấy người từ bên ngoài cửa bước vào thì ngay lập tức từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy.

Phó Giản Dự vẫn mặc bộ quần áo giống lúc nãy trong thang máy, quần tây thuần một màu đen, vải dệt may vừa người tôn lên thân hình cao lớn của hắn. Vừa đi về từ buổi chụp hình, cả người hắn đều toát lên vẻ thả lỏng, điệu bộ còn kèm theo vài phần lười biếng.

Áo vest phía ngoài đã được hắn cởi ra, khoác hờ rũ xuống bên vai.

Phó Giản Dự giơ tay cầm chiếc khăn lông màu trắng lau huyệt thái dương hãy còn vương lớp mồ hôi mỏng, ngón tay thon dài khẽ dùng sức, gân trên mu bàn tay hơi phồng lên, cổ tay áo sơ mi xắn lên phác hoạ độ cung góc cạnh nơi khuỷu tay hắn.

Hạ An nhìn hắn ngây người, giọng nói của Chu Phương kéo cậu về từ trạng thái hoảng hốt.

"Cậu ấy tên là Hạ An, tới đây ứng tuyển vị trí nhiếp ảnh gia, tôi muốn để cậu ấy ngay tại đây chụp thử cho cậu một bức ảnh xem thế nào."

Dứt lời, Chu Phương quay đầu nhìn về phía Hạ An giới thiệu với cậu: "Đây là Giản Dự."

Thấy Phó Giản Dự nhìn mình, nhịp tim Hạ An đập nhanh hẳn lên, Phó Giản Dự nhìn cậu khẽ gật đầu rồi quay lại nói với Chu Phương: "Tôi thì không thành vấn đề."

"Cậu có thể chụp ngay bây giờ không?" Chu Phương hỏi Hạ An.

Cậu vâng một tiếng, quay đầu do dự nhìn chiếc giá ba chân dựng ở phía đông căn phòng, Chu Phương nói: "Đúng, dùng cái đó đi."

Trong ống kính của Hạ An từng có chim bay cá lượn muông thú côn trùng, từng có bầu trời cao xa vời vợi, cũng từng có hồ nước tĩnh lặng nơi rừng sâu. Cậu từng chụp qua vô số phong cảnh, nhưng lại hiếm khi chụp chân dung một ai, mà lúc này, người ngay trước mắt lại là thần tượng suốt mười năm ròng, tóc gáy Hạ An như thể dựng đứng cả.

Về phần Phó Giản Dự, người từ lâu đã quen thuộc với đủ mọi góc độ, ánh sáng của ống kính máy quay, quen thuộc đối mặt với vô vàn tia chớp loé hướng về phía mình, hắn bình thản bước đến ngồi vào chỗ của Hạ An lúc nãy, hai chân đan chéo tự nhiên, buông lỏng cơ thể.

Dù điệu bộ của hắn tuỳ ý mười phần, từ phía sau ống ngắm quan sát toàn thể, Hạ An vẫn có cảm giác bản thân như thể bị sét đánh.

Cậu nín thở, nỗ lực cố định ánh mắt tập trung vào màn hình theo dõi. Nếu căn cứ vào quy tắc chụp ảnh chân dung, cậu đang cách Phó Giản Dự hơi xa.

Hạ An dùng tay đỡ giá ba chân dịch về phía trước.

Trong phòng tĩnh lặng đến độ dường như chỉ có mỗi âm thanh dịch chuyển đồ vật, Hạ An mím mím môi, chậm rãi di chuyển đến vị trí thích hợp.

Thu phóng màn ảnh, điều chỉnh tiêu cự, Hạ An chăm chú tìm kiếm góc độ và ánh sáng lý tưởng nhất.


Có đôi lần, thông qua màn hình theo dõi, cậu bắt gặp dáng vẻ điềm tĩnh của Phó Giản Dự, hắn chẳng để lộ chút mất kiên nhẫn nào, dùng ngón tay nhẹ đỡ cằm, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ống kính, thỉnh thoảng mắt khẽ chớp.

Hạ An muốn giục giã bản thân gia tăng tốc độ, thế nhưng vốn dĩ phản ứng của cậu đã luôn luôn chậm chạp, thời điểm vội vã càng thêm lóng ngóng, Hạ An lại tự nhủ trong lòng mình phải thả lỏng, phải thả lỏng.

Răng rắc, tiếng màn trập nhấn xuống vang lên phá vỡ không gian thinh lặng, nhịp đập trái tim Hạ Anh cũng hoà theo đó kịch liệt nảy lên lồng ngực.

Sau khi kiểm tra hình ảnh, cậu hướng về phía Chu Phương gật đầu.

Chuyển ảnh vào máy tính, ba người tụ lại trước màn hình xem xét.

ISO được đặt thấp khiến bức ảnh của Hạ An toát lên cảm giác tinh xảo của những tấm hình đen trắng, vách tường treo khung ảnh được chọn làm phông nền càng góp phần gia tăng bầu không khí xưa cũ ấy.

_(*) ISO (International Organization for Standardization, có nghĩa là Tổ chức Tiêu chuẩn hóa Tổng thể): đây là thông số đo độ nhạy sáng của cảm biến camera với ánh sáng. Chỉ số ISO càng cao, cảm biến càng nhạy sáng, tức là sẽ nhận được nhiều ánh sáng hơn, ảnh nhờ đó mà trở nên sáng hơn, đặc biệt có ích trong điều kiện ánh sáng yếu. Đồng thời, ISO đặt càng cao, độ nhiễu hạt, độ noise ảnh cũng xuất hiện và tăng thêm tương ứng._

Chủ thể bức ảnh là một người đàn ông đang ngồi, nửa người dưới ống quần tây thẳng thớm, giày da sáng bóng, nửa người trên mặc áo sơ mi trắng lại đem đến phong vị có phần đối lập. Tay áo tháo cúc tuỳ ý xắn lên, cổ áo mở hai nút lộ ra xương quai xanh góc cạnh. Tất cả đều như phủ lên dáng hình đó làn sương khói hơi lành lạnh.

Thứ thu hút nhất trong bức ảnh là đôi mắt của Phó Giản Dự, ngỡ như hững hờ nhìn về phía ống kính, nhưng trong đôi đồng tử đen huyền thẳm sâu ấy lại lấp loé những vụn sao khiến chúng toả sáng lấp lánh, mê hoặc người xem đắm chìm vào đó.

Đường cong khuôn mặt hắn được ánh sáng mạ lên đôi phần dịu dàng, các đường nét sắc bén hơi mờ đi dung nhập vào bối cảnh, tạo nên một tổng thể hài hoà.

"Rất đẹp," Chu Phương không kiềm được nụ cười, chị đứng dậy, nói lên lời tán thưởng nhìn Hạ An, "Thông qua, chúng ta qua kia ngồi bàn chuyện hợp đồng."

Họ ngồi ở bộ bàn trà đặt cạnh cửa sổ, Chu Phương và Phó Giản Dự ngồi một bên, còn Hạ An ngồi phía đối diện.

Hợp đồng đã được soạn sẵn, công ty sẽ cung cấp nơi ở cho nhân viên, theo điều khoản, Hạ An được sắp xếp ở chung với trợ lý của Phó Giản Dự tại một căn hộ chung cư ba phòng hai sảnh, đãi ngộ như thế cũng coi như không tồi.

_(*) Căn hộ ba phòng hai sảnh: căn hộ có bố cục gồm ba phòng khép kín (3 phòng ngủ hoặc 2 phòng ngủ, 1 phòng sách, vv...) và hai không gian mở (thường là 1 phòng khách, 1 phòng ăn). Phong cách và thiết kế căn hộ tuỳ thuộc vào người sử dụng._

Hạ An nghe Chu Phương nói chi tiết hợp đồng xong thì dè dặt tìm từ hỏi chị: "Chị Phương, xin hỏi có thể để em chỉ chụp riêng cho mình anh Phó không?"

Chu Phương nghe thế hơi giật mình, nhưng chị mau chóng bình tĩnh đáp lại: "Ý cậu là nhiếp ảnh gia cá nhân?"

Hạ An khẽ gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Em làm việc có hơi chậm chạp, sợ là không đủ khả năng chụp ảnh cho nhiều người."

Chu Phương suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Đây là mẫu hợp đồng chung của công ty, cậu có thể trực tiếp ký hợp đồng với phòng làm việc của Giản Dự. Chỉ có điều nếu vậy, cậu có thể phải kiêm thêm cả những công việc khác ngoài chụp ảnh."

"Như vậy cũng được ạ."


"Vậy được," Chu Phương cầm hợp đồng lên xem xét, "Tôi sẽ liên hệ với bộ phận pháp lý để điều chỉnh hợp đồng, buổi tối cậu lại qua đây một chuyến, chúng ta ký hợp đồng chính thức."

"Vâng." Hạ An rõ ràng nhẹ nhõm thở ra một hơi, cậu không kiềm được khẽ mỉm cười, trên má lõm vào lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Trong lúc Hạ An nói chuyện với Chu Phương, Phó Giản Dự ngồi một bên, mặt không để lộ biểu cảm, âm thầm quan sát cậu.

Người đối diện thoạt nhìn tuổi hãy còn rất nhỏ, giống học sinh mới tốt nghiệp cấp ba chưa lâu, tựa mầm cây mới nhú còn đương độ non xanh, dù theo sơ yếu lý lịch, cậu đã 22 tuổi.

Hai bên ngồi cách một bàn trà thấp che khuất đi phần nào tầm nhìn của Chu Phương, nhưng Phó Giản bởi lẽ ngồi hơi lệnh sang một phía so với hai người họ, thân thể cũng hơi ngả ra sau, tầm mắt hắn có thể quan sát được bàn tay Hạ An đặt trên đầu gối.

Bàn tay thể hiện rõ sự bồn chồn của chủ nhân, ngón tay thon dài mảnh mai nắm chặt lớp vải quần, đến tận khi nghe Chu Phương nói về điều khoản hợp đồng sửa đổi mới chậm rãi buông lỏng, đặt yên tĩnh nơi đầu gối. Thị lực của Phó Giản Dự rất tốt, hắn có thể quan sát rõ ràng tỉ mỉ phần thịt hồng hồng phía dưới lớp móng tay được cắt ngắn sát da cùng với đầu ngón tay tròn tròn của cậu.

Một cậu bé thật trong sáng, Phó Giản Dự nghĩ thầm trong đầu.

"Được rồi, vậy Tiểu Hạ đi làm quen với Tiểu Giang trước đi, tôi sẽ gửi số điện thoại của cậu ấy và địa chỉ căn hộ cho cậu."

"Vâng."

Hạ An theo lời, vừa nhận được số điện thoại và địa chỉ thì rời đi ngay, thời điểm Chu Phương định cùng Phó Giản Dự ra khỏi phòng thì nhìn thấy một cái móc khoá đánh rơi ở chỗ Hạ An từng ngồi.

Phó Giản Dự cũng để ý thấy, thân hình cao lớn cúi thấp xuống, hắn nhặt cái móc khóa rơi ở dưới chân bàn trà kia lên rồi cầm trên tay xem xét hồi lâu, ánh mắt hơi loé sáng.

Chu Phương nhìn cái móc chìa khóa này thì nói: "Cậu tiện đường thì mang qua đưa cho Tiểu Hạ được không?"

Phó Giản Dự khẽ liếm môi nói: "Được."

Phía sau toà nhà chính của Người đương thời có toà nhà phụ, Hạ An dựa theo địa chỉ Chu Phương đưa tìm đến một căn hộ chung cư, sau khi đứng ở cửa xác nhận đúng số nhà này thì giơ tay định nhấn chuông.

Phía sau bỗng truyền đến tiếng ai đó dò hỏi: "Cậu tìm ai?"

Hạ An quay đầu lại, thấy một thanh niên trẻ tuổi tay xách theo can dầu ăn vì bước vội lên mấy bậc cầu thang cuối mà đang thở hổn hển nhìn mình.

Hạ An đoán người này chính là Lộ Tiểu Giang, lập tức giới thiệu: "Xin, xin chào, tôi là Hạ An, về sau sẽ cùng anh ——"

Lộ Tiểu Giang nhanh chóng đáp lại: "Tôi biết rồi, cậu là ngươi vừa mới ký hợp đồng phải không? Được, cậu theo tôi vào trong đi. Hai người ở chung cũng tốt, mình tôi ở đây nhiều lúc cảm thấy thật nhạt nhẽo, chẳng có ai để nói chuyện cùng......"

Lộ Tiểu Giang nhiệt tình dẫn Hạ An vào phòng, Hạ An chờ y giới thiệu xong xuôi mới nói: "Vâng, cảm ơn anh, về sau xin nhờ anh chiếu cố nhiều hơn."

Cậu ngừng lại một chút rồi nói: "Thực ra tôi vẫn chưa ký hợp đồng, chị Phương dặn lát nữa tới toà nhà chính thêm một chuyển."

Lộ Tiểu Giang hơi sững người, lát sau mới ngộ ra rằng người này đang muốn chữa lại điều y nói ban nãy, trong lòng bật cười, cảm thấy con người Hạ An cũng khá thú vị, thoạt trông có vẻ hơi ngốc, có điều dáng vẻ này quả thực rất nghiêm túc, thành thật.

Hai người hỏi qua đáp lại mấy câu, khi đã thân quen hơn đôi chút thì bàn nhau buổi chiều qua chỗ Hạ An đem đồ đạc chuyển sang bên này.

Căn hộ có ba phòng, Lộ Tiểu Giang một phòng, trong hai căn phòng trống phía nam, Hạ An chọn căn dựa lưng vào hướng nam.

Trong phòng đã được bài trí sẵn các vật dụng cơ bản, có điều chúng bị phủ kín bởi một lớp bụi dày, Hạ An đặt túi xách xuống, bắt đầu lao vào quét dọn, Lộ Tiểu Giang đi cất can dầu rồi cũng tới giúp cậu.

Sau một hồi thì cũng hòm hòm, Lộ Tiểu Giang nhận điện thoại, nghe xong thông báo với Hạ An một tiếng rồi ra ngoài, còn cậu tiếp tục thu xếp dọn dẹp căn phòng mình sắp vào ở.

Bề mặt điều hòa tích tụ không ít bụi, phải dùng giẻ lau khô mới có thể sử dụng. Trong phòng không khí ngột ngạt, trán Hạ An đã phủ một lớp mồ hôi, khi từng giọt từng giọt sắp chảy xuống dọc theo trán, cậu giơ tay cọ hết chúng đi.

Bên ngoài vang lên tiếng chuông, Hạ An vội vàng rửa tay rồi chạy ra mở cửa, trông thấy Phó Giản Dự đứng ở đó, cậu giật mình thảng thốt, khuôn mặt vốn đã vương chút mồ hôi lại càng trở nên nóng hơn.

"Anh Phó, sao anh lại đến đây?"

Phó Giản Dự giơ tay đưa cậu đồ vật hắn đang cầm: "Cậu làm rơi chìa khóa ở toà nhà chính."

Hạ An vừa định giơ tay nhận thì nhớ ra tay mình hãy còn ướt nước bèn vội vội vàng vàng xoa tay vào cạnh quần, sau đó mới giơ tay nhận móc chìa khoá Phó Giản Dự đưa: "Cảm ơn anh Phó."

Phó Giản Dự ừ một tiếng, liếc mắt nhìn hình chibi nhân vật treo trên móc khóa, thuận miệng hỏi: "Cậu thích Gaara sao?"

_(*) Gaara (我愛羅): một nhân vật trong bộ truyện Naruto, người đã tự xăm lên trán mình chữ kanji 愛 (ái, yêu) như một biểu tượng cho thấy "con quỷ chỉ yêu bản thân mình"._

"A, đúng vậy," Hạ An ngẩn ngơ đáp lời, "Thích."

"Hồi nhỏ xem manga anime, tôi cũng rất thích nhân vật này," Phó Giản Dự khẽ cười nhẹ nói, đuôi mắt cong cong, "Gặp được người chung sở thích."

Hạ An đỏ mặt gật đầu, trái tim nhảy nhót đập thình thịch.

"Về phòng nhớ soi gương," Phó Giản Dự trước khi đi giơ tay ấn nhè nhẹ vào đỉnh đầu cậu, "Chỗ này vểnh lên rồi."

Một phút sau, Hạ An ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu trong tấm gương.

Trên đỉnh đầu cậu, hai nhúm tóc ngốc nghếch vểnh lên, đung đưa theo gió qua trái rồi lại qua phải, tựa như hai mầm cây nho nhỏ.