Sùng Bái

Chương 1: Lời mời



Hạ An đứng bên ngoài toà nhà chính của công ty giải trí Người đương thời, ánh nắng bỏng rát của ngày hè rọi thẳng vào người cậu. Người qua kẻ lại ai cũng cố rảo bước thật nhanh hòng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt của chiếc lò hơi cỡ lớn này, mình Hạ An cứ mãi tần ngần ngoài cửa, cậu cảm thấy tay chân mình có chút lạnh lẽo.

Sau hồi lâu, cậu hít thở một hơi thật sâu, bước lên mấy bậc thang đến trước cửa kính toà nhà.

"Cậu đến đây có việc gì?" Người bảo vệ hỏi cậu.

"Đến để phỏng vấn ạ."

Hạ An vừa nói vừa đưa tập tài liệu đang cầm trên tay cho bảo vệ, người đó lật qua rồi cho phép cậu đi vào, Hạ An nói tiếng cảm ơn, vào trong sảnh chính.

Đi qua hành lang đến chỗ thang máy, đợi khi thang máy dừng ở tầng một, Hạ An bước vào, cánh cửa khép lại, theo số tầng biểu thị tăng dần, trái tim cậu cũng đập ngày càng nhanh, cậu vừa nhìn chằm chằm áp phích quảng cáo, vừa động viên bản thân đừng quá căng thẳng.

Người hiểu bản thân nhất là chính mình, Hạ An biết bản thân là người càng căng thẳng càng dễ làm hỏng việc, vì thế theo bản năng, cậu cố gắng tìm thứ gì đó để phân tán sự chú ý, cậu lấy tấm thẻ giao thông công cộng từ trong túi ra, lật qua lật lại, quăng lên quăng xuống trong lòng bàn tay nhằm giảm bớt áp lực.

Thang máy dừng ở tầng năm, cửa mở ra, có một người rảo bước tiến vào.

Hạ An hạ mắt nhìn xuống, lùi dịch vào góc nhường chỗ cho người vừa vào. Cửa thang máy khép lại, thang máy chuyển động hướng lên trên, tấm thẻ cậu quăng lên không rơi vào lòng bàn tay cậu mà theo đà rơi xuống đất, nảy lên mấy cái, sau đó ngừng lại bên cạnh đôi giày da.

Một bàn tay thon dài nhặt lấy tấm thẻ giao thông ấy, cầm giơ lên trước mặt Hạ An.

Cậu mím môi đưa tay nhận, vừa ngẩng đầu lên định nói tiếng cảm ơn, miệng mới hé ra một nửa đã ngây người sững lại.

Hạ An nhìn thấy ngay trước mắt mình khuôn mặt quen thuộc ấy.

Mày rậm mắt sâu, tựa bút lông hoạ nét, bờ môi hơi mỏng, đường nét khuôn hàm và sườn mặt vô cùng góc cạnh.

Khuôn mặt ấy cậu đã nhìn thấy trên TV, nhìn thấy trên màn hình lớn ở rạp chiếu phim, cũng nhìn thấy trên các phương tiện truyền thông, quảng cáo vô số lần.

Cậu cũng từng ngắm nhìn khuôn mặt ấy thật kỹ mỗi lần chỉnh sửa ảnh chụp của hắn, thế nhưng sự choáng ngợp của những phút giây ấy không thể sánh bằng khoảnh khắc này khi nhìn thấy người thật ở ngay trước mắt mình.

Hạ An chưa từng cách Phó Giản Dự gần đến vậy, đại não cậu tựa như đóng băng suốt mười mấy giây, tay cũng ngừng lại giữa khoảng không, mãi cho đến khi thấy chân mày hắn hơi nheo lại, cậu mới hoàn hồn, nhanh chóng giơ tay lên phía trước đón lấy tấm thẻ, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ạ."

Phó Giản Dự sau khi đưa tấm thẻ cho cậu thì thu tay, ngắn gọi đáp "Không có gì", rồi quay người lại, không nhìn thấy gương mặt nhanh chóng đỏ lên của Hạ An.

Chẳng mấy chốc, thang máy đã lên tới tầng 12, một tiếng ting vang lên, hai cánh cửa inox mở ra, người đàn ông bước ra khỏi thang máy. Lắng nghe tiếng bước chân hắn xa dần, Hạ An đứng bên trong vẫn mãi không thể bình tĩnh lại.

Ba ngày trước.

Hạ An xách túi hoa quả về căn phòng trọ, vừa mở cửa ra đã thấy ngay bạn cùng phòng là Trâu Nhậm Khải đang ngồi ở phòng khách hăng say nhiệt tình gặm miếng dưa hấu, trông thấy cái túi Hạ An cầm là mắt sáng rỡ lên, nhanh chóng tiêu diệt sạch miếng dưa ném vào thùng rác, rồi chạy ngay đến bên Hạ An, lấy từ trong túi ra hai quả quýt.

Trâu Nhậm Khải vừa lột vỏ quýt vừa nhìn Hạ An làm mặt quỷ, Hạ An cúi đầu khẽ mỉm cười, đem chỗ hoa quả còn lại trong túi xếp vào tủ lạnh.

Hạ An vừa đóng cửa tủ thì nghe thấy tiếng Trâu Nhậm Khải vừa ăn một múi quýt, nuốt nước miếng, vừa chậc lưỡi hỏi cậu: "Cậu tìm được việc chưa?"

"Ừm, tìm được rồi." Hạ An gật đầu nói.

Trâu Nhậm Khải hỏi: "Công ty nào vậy?"

Hạ An vừa đi vào phòng vệ sinh vừa trả lời y: "Công ty giải trí Người đương thời ."

Ba giây đồng hồ sau, từ phòng khách truyền đến tiếng gào thét: "Cậu cũng gan thật đấy —— Khụ khụ! Khụ!"

Trâu Nhậm Khải vì quá kích động mà bị sặc.

Mất một lúc mới bình tĩnh lại, y ngã xuống nằm dài trên sô pha, ợ to một tiếng, nhìn bóng dáng mờ ảo phía trong phòng vệ sinh, tự lẩm bẩm: "Thật đúng là theo đuổi thần tượng nha..."

Tính ra hai người thuê cùng thuê căn phòng chung cư này đã gần ba năm, cả hai đều là sinh viên năm tư khoa Báo chí đại học D, năm nhất được phân chung vào cùng phòng ký túc xá. Phòng tập thể điều kiện không tốt lắm, mấy người bạn cùng phòng tính cách lại càng muôn kiểu muôn hình khó sống chung, đêm khuya chơi game mở mic, đi vệ sinh không xả nước, ở cùng chỉ cảm thấy ngột ngạt.

Đại học D nằm ở ngoại ô thành phố D, nhà trọ quanh đó tiền thuê không quá đắt, y và Hạ An bàn nhau rồi dọn ra ngoài sống.

Làm bạn cùng phòng suốt bốn năm, tuy Hạ An tính cách rụt rè hướng nội, Trâu Nhậm Khải ít nhiều cũng biết một chút về cậu, chẳng hạn như cậu trông vậy mà lại là một fan cuồng nhiệt theo đuổi thần tượng.

Chi tiết hơn thì y cũng không rõ lắm, nhưng có thể nhận ra Hạ An rất thích Phó Giản Dự, thường xuyên theo dõi thông tin về người đó trên Weibo, đồng thời cũng mua một số sản phẩm mà hắn làm người đại diện.

Hạ An nhìn qua chính là hình mẫu học sinh giỏi điển hình, chẳng ai nghĩ cậu là fan cuồng nhiệt của ai đó suốt bao nhiêu năm, Trâu Nhậm Khải mỗi khi nghĩ đến việc này đều cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Lúc Hạ An từ phòng vệ sinh ra ngoài thì Trâu Nhậm Khải đã về phòng mình, Hạ An cũng đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi xuống bàn máy tính, rồi mở điện thoại ra xem.

Lên Weibo, Hạ An theo thói quen vào trang cá nhân của Phó Giản Dư, thấy có một bài viết mới được đăng từ một giờ trước:

@Phó Giản Dự: Cùng tôi trải nghiệm điện thoại tinaX9 nào.

Dưới bài đăng có đính kèm một đoạn video, Hạ An nhấn vào nút play.

Giữa khung cảnh tăm tối đột nhiên loé lên luồng ánh sáng chói mắt, chiếu vào một người ngồi trên ghế mặc âu phục chỉnh tề và giày da.

Cùng với tiếng nhạc nền ngân vang, chiếc ghế chầm chậm xoay lại, từ luồng ánh sáng trắng hiện ra gương mặt tuấn tú không tỳ vết của Phó Giản Dư.

Màn ảnh chuyển sang góc máy xa, một người đang cầm điện thoại chụp ảnh ra dấu OK, những bức ảnh vừa được chụp hiện ra chiếm trọn màn hình, tạo thành một slide ảnh chuyển tiếp nhanh, mỗi tấm hình đều ghi lại trung thực mỗi một khía cạnh khác nhau của người được chụp.

Khi chuyển đến tấm ảnh cuối, trạng thái video chuyển từ tĩnh sang động, người trong ảnh cử động bước đến gần màn hình

Khoé môi hắn khẽ cong lên, đôi mắt đen láy thẳm sâu, đồng tử loang lổ những vệt sáng nhỏ vụn, cất lên giọng nói trầm truyền cảm vang bên tai Hạ An.

"Cùng tôi trải nghiệm điện thoại tinaX9 nào."

Video đã phát đến cuối, trên màn hình hiện nút replay, Hạ An không do dự nhấn vào.

Xem đi xem lại đoạn video độ ba bốn lượt, Hạ An mới di trỏ chuột nhấn nút chuyển tiếp, sau đó gõ như bay trên bàn phím một hàng chữ rồi ấn nút gửi đi ——

@Bầu trời mùa hạ xanh thật xanh xanh xanh: Thật là đẹp! #Cùng-Phó-Giản-Dự-trải-nghiệm-điện-thoại-tinaX9-nào# [♡] #Phó-Giản-Dự-Một-thoáng-giang-sơn#

Sau khi chuyển tiếp liên tục tám lần, bụng chợt đau nhói, Hạ An đưa tay xoa xoa, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại, cậu buông điện thoại xuống, chạy chậm vào nhà vệ sinh.

Khi cậu ngồi lại vào bàn chuẩn bị lấy ảnh ra chỉnh sửa thì góc phải máy tính hiện lên thông báo tin nhắn mới, Hạ An nhanh tay nhấn mở.

"Kính chào ngài Summer, tôi là người đại diện của nghệ sĩ Phó Giản Dự thuộc Công ty giải trí Người đương thời, Chu Phương. Chúng tôi xin chân thành mời ngài đảm nhiệm vị trí nhiếp ảnh gia cho nghệ sĩ của chúng tôi khi lên thảm đỏ vào hai tuần sau. Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ thanh toán căn cứ theo mức thù lao cao nhất trong ngành. Không biết ngài có vui lòng hợp tác lâu dài với chúng tôi không? Nếu ngài cảm thấy hứng thú với đề nghị này, xin hãy liên hệ với số điện thoại: 138XXXX210, tìm Chu Phương."

Đọc xong nội dung tin nhắn, Hạ An giật mình, tưởng rằng tin nhắn phát sai người. Cậu đọc lại vài lần, ánh mắt nấn ná mãi nơi tên Phó Giản Dự.

Hai tiếng sau, tại Công ty giải trí Người đương thời.

Chu Phương bước vào phòng nghỉ, tiếng động đánh thức người đang nằm trên ghế sô pha. Phó hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn hơi mơ hồ chưa tỉnh hẳn.

Chu Phương ngồi xuống thì hắn cũng ngồi dậy, chiếc chăn mỏng đắp trên người trượt ra, làm lộ ra vòng eo gầy nhưng rắn chắc được bao bọc bởi chiếc sơ mi đen.

Đợi một chốc cho tỉnh táo hẳn, Phó Giản Dự ngồi thẳng dậy, mặt hướng về phía Chu Phương đang ngồi, lúc này, Chu Phương mới bắt đầu bàn việc.

"Lịch trình hai tuần tới không dày lắm, ngoài một lịch phỏng vấn chỉ còn một hoạt động đi nước B tham gia liên hoan phim, trang phục mặc lên thảm đỏ cũng không cần gấp, có thể từ từ lựa chọn, tôi đã hẹn stylist giúp cậu, một tuần nữa gặp mặt. Mấy ngày tới không có lịch gì, cậu có thể nghỉ ngơi thả lỏng mấy hôm."

Chị ngừng lại, nghiêng đầu liếc nhìn gạt tàn đặt bên cạnh, thở dài: "Ngoài ra, hút thuốc ít thôi."

Phó Giản Dự khẽ cười gật đầu, hơi ngả người về phía trước, bàn tay đặt lên mặt bàn kính, mắt xem tờ lịch trình trên bàn.

Chu Phương nhìn ngón tay thon dài của hắn dò trên tờ giấy, đột nhiên nghĩ tới một việc khác.

"À đúng rồi, đội ngũ phòng làm việc của chúng ta vẫn khuyết vị trí nhiếp ảnh gia, tôi mới gửi lời mời cho một người."

"Ai vậy?" Phó Giản Dự hỏi nhưng đầu không ngẩng lên.

Chu Phương khoé miệng cong lên, dùng tay nhẹ vuốt mái tóc ngắn, rồi đặt cánh tay lên tay vịn ghế sô pha, cười nhẹ đáp lời: "Nói không chừng người này là fan của cậu đấy."

Phó Giản Dự ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn chị, Chu Phương cũng không định úp úp mở mở nữa, ngắn gọn kể lại mọi chuyện.

Công ty giải trí nào cũng có một nhóm nhiếp ảnh riêng, họ phụ trách chụp ảnh cho các nghệ sĩ của công ty, hầu hết hình ảnh đời thường và ảnh tuyên truyền phòng làm việc đăng lên cũng đều do họ chụp.

Phó Giản Dự cũng có đội ngũ riêng, trong đó có hai nhiếp ảnh gia, phụ trách ghi lại những hình ảnh công việc cũng như sinh hoạt hàng ngày của hắn.

Có điều, trùng hợp thế nào mà một người thì xin nghỉ dài ngày vì vợ mang thai, người kia lại từ chức để chăm sóc cha mẹ đang nằm viện, các nhiếp ảnh gia khác của công ty không thể thoả mãn hoạt động cá nhân riêng của nghệ sĩ, vì thế mà Chu Phương hiện đang cân nhắc xem nên tuyển người mới hay hợp tác tạm thời với một nhiếp ảnh gia nổi tiếng.

Ảnh chụp thảm đỏ là phương tiện tuyên truyền có sức ảnh hưởng không nhỏ đối với nghệ sĩ, tuyển dụng nhiếp ảnh gia gấp gáp chỉ sợ có nhiều rủi ro. Chu Phương đã liên hệ với một số nhiếp ảnh gia có danh tiếng khá tốt trong giới nhưng đều hợp tác không thành, lý do họ đưa ra là lịch trình đã xếp kín, không điều chỉnh được thời gian. Cuối cùng, ba ngày trước, Chu Phương đành phải phát thông báo tuyển người mới.

Đáng lý ra, với địa vị lâu năm của Phó Giản Dự trong giới không nên xảy ra loại vấn đề này. Có điều đúng vào năm nay, vì có nhiều ngôi sao chuẩn bị tham gia tuần lễ thời trang nên những nhiếp ảnh gia nổi tiếng đều đã được đặt lịch kín cả, Chu Phương chỉ còn biết hối hận vì không làm công tác chuẩn bị sớm hơn.

Nghe theo lời đề xuất của trợ lý Phó Giản Dư là Lộ Tiểu Giang, Chu Phương sau đó lên mạng tìm kiếm.

Hầu hết nhiếp ảnh gia có tiếng đều thuộc giới giải trí, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ.

Sau khi xem qua trang chủ của Summer, Chu Phương cũng không chắc chắn có thể khiến vị nhiếp ảnh gia rất có danh tiếng trên mạng nhưng lại vô cùng thần bí, chẳng để lộ chút thông tin cá nhân nào này chấp nhận lời đề nghị của mình.

Tuy nhiên, thân là người đại diện, hẳn nhiên chị phải có chút bản lĩnh thu thập thông tin, Chu Phương nhanh chóng nhận ra rằng một trong số những tài khoản vị nhiếp ảnh gia này theo dõi đầu tiên là nghệ sĩ nhà mình, đồng thời trong số rất ít bài đăng người này nhấn thích cũng có của Phó Giản Dự.

Từ đó, chị không khó kết luận được vị nhiếp ảnh gia này không chỉ là fan ẩn thân của Phó Giản Dự, ít nhất cũng là fan qua đường.

Tần suất đăng ảnh của Summer không cao, nhưng ảnh chụp chất lượng vô cùng ưu tú, cách một đến hai tuần người này sẽ đăng một bộ ảnh mới được lan truyền rộng rãi trên Weibo, tài khoản đăng ký được ba năm, tuy số lượng bài viết chỉ hơn một trăm, nhưng số lượng fans đã lên đến hơn hai triệu người.

Chu Phương tìm hiểu một chút, nhận thấy nhiều vị nhiếp ảnh gia có danh tiếng trong giới cũng theo dõi người này, đây cũng xem như đạt được sự tán thưởng của người trong nghề.

Chu Phương đối với công việc chú trọng tính ổn định, tuy đã phát thông báo tuyển dụng người mới, nhưng người mới thường có vấn đề trong việc kiểm soát chất lượng, nếu hợp tác được với vị nhiếp ảnh gia kia thì ảnh chụp liên hoan phim có thể tạm yên tâm.

Vừa đem sự việc kể lại một lượt, lời còn chưa dứt hẳn, điện thoại Chu Phương đã vang lên thông báo nhắc nhở tin nhắn mới.

Đọc xong tin nhắn, Chu Phương nhíu mày.

Phó Giản Dự hiếm khi thấy được vẻ mặt này của chị, mang theo chút hiếu kỳ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Chu Phương lại đọc thêm lần nữa, rồi ném điện thoại lên đệm ghế sô pha, nhún vai thở dài nói: "Bị người ta từ chối, có lẽ tôi đoán sai rồi."

Nụ cười trên môi Phó Giản Dự nhạt đi, gương mặt tuấn tú trở nên bình thản.

Hắn cầm bao thuốc lên, lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng.

Chu Phương cũng đứng dậy: "Đành vậy, không quấy rầy cậu nữa, tôi về trước đây."

Phó Giản Dự lấy chiếc bật lửa cũ từ trên bàn trà, rũ mắt châm lửa, rít sâu một hơi, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc một lực không nặng không nhẹ, cánh tay buông thõng xuống tay vịn.

Bờ môi mỏng khẽ hé ra, viền mắt lờ mờ lộ ra quầng thâm.

Phó Giản Dự lơ đãng nói: "Tùy duyên đi."

Chu Phương liếc nhìn hắn: "Cậu thật đúng là lòng không mang gánh nặng."

Phó Giản Dự khẽ cười một tiếng, trầm giọng: "Nhiếp ảnh gia không cần quá kén chọn, nếu đến lúc đó vẫn không tìm được ai phù hợp thì chọn đại một người cũng được, đợt này cũng chẳng phải dịp quan trọng gì."

"Biết rồi, cậu hút thuốc ít thôi."

Chu Phương dặn dò thêm mấy câu rồi nhanh chóng rời đi, cửa phòng nghỉ đóng lại, chốt khoá tra vào rãnh cửa phát ra âm thanh lạch cạch.

Căn phòng trở về dáng vẻ yên tĩnh, chỉ còn lại một người hai chân đan chéo vào nhau ngồi trên sô pha, chậm rãi hút thuốc. Khói xám bay lượn lờ, phủ nét mơ hồ lên gương mặt hắn.

Một lát sau, Phó Giản Dự dí đầu mẩu thuốc lá còn lại vào gạt tàn diệt đi đốm lửa nhỏ.

Hắn ngồi im lặng độ nửa phút, sau đó cầm điện thoại lên.

Mở Weibo, Phó Giản Dự không xem mấy bài chuyển tiếp mới mà nhấn vào nút chuyển đổi tài khoản góc phải phía trên màn hình.

Một lúc sau, trên màn hình hiện ra tài khoản phụ có ID là "Người dùng 887XXX112", 0 Weibo 2 Theo dõi 0 Fans, nhìn qua rất giống tài khoản ảo bán trên Taobao, ngay cả ảnh chân dung cũng không có.

Mở danh sách theo dõi ra, ở đó chỉ có hai tài khoản:

@Mưa mùa hạ_Trạm dữ liệu cá nhân về Phó Giản Dự

@Summer_

Phó Giản Dự cử động nhẹ ngón tay, ấn vào tài khoản phía dưới.