Sùng Bái

Chương 12: Bất ngờ



Hạ An đã ngủ một giấc thật say.

Thường ngày cậu luôn đặt báo thức tại một thời điểm cố định, có đôi khi sẽ tỉnh dậy trước, nhưng lần này cậu ngủ miên man đến tận khi chuông báo vang lên.

Sau khi ăn xong bữa sáng ở nhà họ Trần, Hạ An chào tạm biệt Trần Trạch và Vương Tú Anh rồi quay về công ty.

Ba giờ chiều, Hạ An đã thu xếp gọn gàng hành lý, Lộ Tiểu Giang giúp cậu xách đồ xuống cầu thang, chẳng bao lâu đã có xe đến đón.

Sau khi đặt hành lý vào cốp xe, Hạ An mở cửa sau ra thì thấy Phó Giản Dự đang ngồi nhắm mắt đeo tai nghe, cậu bèn khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Xe chạy chầm chậm ra cổng sau toà nhà công ty, chẳng mấy chốc đã đi vào đường quốc lộ.

Khi tới ngoại ô phía bắc, Phó Giản Dự chậm rãi mở mắt, hắn hơi nghiêng người thì thấy một Hạ An đang gặm từng miếng, từng miếng bánh mỳ ngọt nho nhỏ.

Cậu ăn rất chuyên tâm, vì nhét đầy một miệng đồ ăn mà hai má căng phồng, khoé miệng còn dính chút vụn bánh, theo động tác nhai nuốt mà nhúc nhích tới lui, thoạt trông có mấy phần đáng yêu.

Phó Giản Dự nhịn không được khẽ cười một tiếng, đôi má phúng phính kia lập tức ngừng chuyển động, Hạ An mở to hai mắt quay sang nhìn Phó Giản Dự, đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống.

"Ăn ngon đến vậy sao, cũng lấy cho tôi một cái đi." Phó Giản Dự mỉm cười nói.

Hạ An ngây người một chốc, đợi đến khi tỉnh lại thì gật đầu ngay tắp lự, vùi đầu lục tìm trong túi xách của mình, lấy ra một cái bánh mỳ ngọt đưa cho Phó Giản Dự.

Đối phương nhận lấy, tầm mắt thoáng dừng lại nơi khoé miệng cậu, giây lát sau, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau đi vụn bánh còn dính trên đó rồi thuần thục xé mở vỏ bao bì.

Khóe miệng vẫn lưu giữ cảm giác ấm áp khi được chạm vào, Hạ An ngượng ngùng cúi đầu, vị ngọt của mẩu bánh mỳ còn sót lại nơi hàm răng len lỏi vào trái tim cậu.

Cậu cúi đầu, thè lưỡi liếm nhanh khóe miệng, vành tai nong nóng.

Phó Giản Dự ăn với dáng vẻ ung dung thư thả, lát sau, hắn cầm chai nước suối, vặn nắp, ngửa đầu uống một ngụm, nhấp môi mấy cái rồi bỗng đặt câu hỏi: "Cậu làm gì vào rạng sáng nay?"

Hạ An không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại hỏi mình như vậy, nhưng cậu vẫn trả lời chẳng chút hoài nghi: "Lúc đó em đang ngủ."

Đáp án này không nằm ngoài dự liệu của Phó Giản Dự, hắn ăn nốt miếng bánh mỳ cuối cùng, cầm điện thoại lên mở WeChat, lướt đến cuối lịch sử trò chuyện với Hạ An: "Đây là tin nhắn hôm qua cậu gửi cho tôi."

"Anh Phó đã ngủ chưa? Cho hỏi một chút, anh có quen Phó Giản Dự không?"

Đọc mấy lời này, Hạ An sững người.

Cậu theo bản năng nháy mắt mấy lần, nhìn đi nhìn lại, không sai, nội dung tin nhắn đúng là như vậy.

Nhưng thế này cũng quá vô lý rồi, sao cậu có thể gửi tin nhắn đó cho chính chủ được?!

Hạ An lấy điện thoại của mình ra xem, lịch sử vẫn dừng ở lần trò chuyện sau khi cậu bị thương.

Trần Khiêm Minh không nhận được hồi đáp thì bắt đầu hơi hối hận, cậu ta xoá tin nhắn kia đi, loại bỏ hết dấu vết rồi trả điện thoại lại, đặt nó bên gối Hạ An.

Những điều này Hạ An hoàn toàn không biết gì cả, cậu nhìn tin nhắn chẳng hiểu từ đâu chui ra, hoang mang trong chốc lát rồi chợt nhớ đến chuyện Trần Khiêm Minh muốn mình lấy giúp poster, cũng như chuyện sáng ra thấy pin điện thoại sụt đi kha khá, từ đó mơ hồ chắp nối được đầu đuôi.

Sau khi hình dung được đại khái sự việc, sắc mặt Hạ An trở nên hổ thẹn, cậu lắp bắp nói: "Việc này...... Rất xin lỗi, đã làm phiền đến anh Phó rồi, tin nhắn này là do em trai em gửi...... Em ấy...... Em ấy quá không hiểu chuyện rồi......"

Phó Giản Dự gật đầu, cũng không hỏi cụ thể chuyện gì xảy ra. Tối qua khi nhận được tin nhắn này, thật ra hắn không quá để ý, tuy ngữ điệu và cách xưng hô không vấn đề gì, nhưng hắn chắc chắn người gửi không phải là Hạ An, lúc ấy hắn đã có suy nghĩ liệu có phải cậu làm mất điện thoại hay không.

"Không sao, có điều sau này không nên tuỳ tiện cho trẻ nhỏ mượn điện thoại để tránh gây ra chuyện phiền phức."

Hạ An há miệng thở dốc, muốn giải thích cụ thể tình hình, nhưng Phó Giản Dự đã nhấn mở một bức ảnh, đưa đến trước mặt cậu.

"Bức này chụp thế nào?"

Hạ An tập trung nhìn kỹ, bức ảnh Phó Giản Dự đưa tới trước mặt cậu là một hồ hoa súng. Thời gian chụp muộn hơn Hạ An, cánh hoa về cơ bản đã hoàn toàn khép lại, trông tựa như những ngọn đèn được nâng lên từ đài hoa.

Buổi chiều hôm trước, Phó Giản Dự đột nhiên nổi hứng, hắn trang bị khẩu trang và mũ đội, lái xe đến Công viên Bắc Giao.

Nhìn hồ hoa súng kia, hắn nghĩ về bức ảnh của Summer và Hạ An thì trong lòng có chút ngứa ngáy, bèn cũng lấy điện thoại ra chụp một tấm. Thấy người xung quanh có vẻ đã chú ý đến mình, trước khi bị xác nhận thân phận, Phó Giản Dự vội vã xoay người rời đi.

Giờ đây khi ngồi cạnh dân chuyên, hắn nhớ tới bức ảnh kia bèn lấy ra đưa Hạ An xem.

"Cho xin ít lời nhận xét nào, thầy Hạ."

Đột nhiên được gắn với một tiếng "thầy", Hạ An có chút được cưng mà sợ, cẩn thận cầm lấy điện thoại của Phó Giản Dự, quan sát tỉ mỉ bức ảnh kia.

Bộ lọc của fan không ảnh hưởng đến khả năng đánh giá của Hạ An, sau khi xem xong, cậu cẩn thận tìm từ nhận xét: "Chụp rất khá, ánh sáng hay gì đó đều nắm bắt khá tốt chỉ có điều phần bối cảnh có thể cải thiện thêm một chút, có chỗ hơi trống trải, có chỗ lại hơi chen chúc."

Trong suốt quá trình nói chuyện, Phó Giản Dự vẫn luôn quan sát Hạ An, nhìn điệu bộ cẩn thận từng li từng tí của cậu khi nói chuyện với mình, cõi lòng hắn trở nên mềm mại.

"Được, vậy làm phiền thầy Hạ sau này chỉ giáo nhiều hơn."

Thầy Hạ đầu choáng mắt hoa, gật gật tựa gà mổ thóc, đến tận thời điểm xuống xe mặt vẫn ửng hồng.

Họ ở tại một nhà nghỉ nằm bên ngoài thành phố điện ảnh, Hạ An đặt hành lý xuống, ngồi nghỉ một lúc rồi cùng Phó Giản Dự đi ăn cơm.

Trong lúc chờ thang máy, có một thanh niên bước về phía họ, ở khoảng cách mấy mét người này hô lên: "Anh Phó."

Hạ An và Phó Giản Dự cùng quay đầu nhìn lại.

Người bước đến là nam ba của 《Một thoáng giang sơn》 Dịch Chính Hành, đóng vai nhân vật em trai của nam chính, cùng Phó Giản Dự có khá nhiều cảnh quay chung.

Y dừng lại trước mặt hai người họ, cười bắt chuyện: "Chào anh Phó, hai người đang định đi ăn cơm sao?"

"Ừ, đi cùng không?"

"Được ạ," Dịch Chính Hành quay đầu sang phía Hạ An, thân thiện giơ tay ra trước chào hỏi, "Chào cậu, tôi là Dịch Chính Hành."

Hạ An vội vàng giơ tay ra bắt, nở nụ cười mềm mại rụt rè: "Chào anh, tôi là Hạ An, trợ lý của anh Phó."

Phó Giản Dự giúp cậu giới thiệu thêm một câu: "Cậu ấy chủ yếu làm công tác nhiếp ảnh, kỹ thuật rất tốt."

Hạ An vì được khen mà trong lòng hớn hở, hai mắt lấp la lấp lánh, đi bên trái Phó Giản Dự bước vào thang máy.

Dịch Chính Hành không phải dân xuất thân chính quy, y rẽ ngang từ một tuyến đường khác, ra mắt với tư cách thành viên nhóm nhạc nam.

Nhóm nhạc nam trong nước hoạt động lâu nhất hiện thời là "SYZ", được người hâm mộ gọi là "Chứng mất trí nhớ", Dịch Chính Hành là một thành viên trong đó.

_(*) Chứng mất trí nhớ: gốc là 失忆症, phiên âm là shī yì zhèng, viết tắt cũng là SYZ._

"Chứng mất trí nhớ" đã ra mắt được chín năm, gồm ba thành viên là Thẩm Chấn, Dịch Chính Hành và Trịnh Sơ Ân, tuổi tác đều đã trên 27, dùng cách nói của Dịch Chính Hành thì là, "Đều đã trở thành đàn ông già cả rồi".

_(*) Tên ba thành viên lần lượt là 沈震 (Shěn Zhèn), 易正行 (Yì Zhèng Xíng), 郑初恩 (Zhèng Chū Ēn), ghép ba chữ cái từ họ mỗi người tạo thành tên nhóm "SYZ"._

Mỗi năm đều có rất nhiều, rất nhiều thần tượng trẻ tuổi được các công ty giải trí lăng xê, so ra công ty của "Chứng mất trí nhớ" đã bước vào thời kỳ suy tàn, tài nguyên ngày càng trở nên khan hiếm, trong nhóm cũng đã có người định rời đi .

Phó Giản Dự vừa lùi vào một góc vừa hỏi: "Hiện tại là xác định tan rã sao?"

Dịch Chính Hành cười ảm đạm trả lời: "Đúng vậy, mấy ngày nữa sẽ đăng thông báo tan rã trên trang Weibo chính thức, ngày 13 tháng 9 là kỷ niệm 9 năm ra mắt sẽ tổ chức một buổi biểu diễn cuối cùng, sau đó mỗi người một ngả, tách ra hoạt động độc lập."

Hạ An vẫn luôn đứng một bên yên lặng lắng nghe, nhiều năm về trước, khi cậu mới trở thành một fan nhỏ bé của Phó Giản Dự, gương mặt thường xuất hiện trên biển quảng cáo nhất không phải là những người đang nổi hiện giờ, mà là ba thành viên của "Chứng mất trí nhớ".

Cậu còn nhớ khi ấy, khắp đường lớn ngõ hẻm, đều có thể nghe thấy những cô gái nhỏ nhắc đến tên ba người họ, đĩa nhạc băng hình của nhóm càn quét các sạp hàng cửa tiệm, chỉ có điều "Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, đời người mới phải đuổi người xưa" ①, vinh quang năm xưa của nhóm nhạc nam tựa hồ đã đi xa từ lâu lâu lắm.

Cảm thấy đề tài này có chút nặng nề, Dịch Chính Hành tìm cách chuyển hướng câu chuyện, y nhìn Hạ An hỏi: "Vừa rồi nghe anh Phó nói cậu làm về công tác nhiếp ảnh?"

"Vâng."

"Khi học cấp ba tôi cũng thích chụp ảnh, chỉ có điều mấy năm gần đây không chạm tới nữa, mỗi ngày đều chạy lịch trình không có thời gian, hiện tại cũng xem như là được nhàn rỗi," Dịch Chính Hành cười nói, "Nếu có cơ hội, chúng ta có thể cùng nhau luyện tập."

Hạ An cười gật đầu: "Được ạ."

Sáng sớm hôm sau, Hạ An đi theo Phó Giản Dự đến tập hợp ở thành phố điện ảnh phía đối diện.

Đối với Hạ An mà nói, nếu như làm trợ lý nhiếp ảnh ở đoàn làm phim thông thường thì quả thật là lãng phí tài năng, có điều khi nói chuyện với cậu, Chu Phương có đề cập đến đạo diễn hình ảnh của 《Một thoáng giang sơn》, đó là nhiếp ảnh gia tài danh nhất nước, Phan Khâm, người trước năm ba mươi tuổi đã giành được gần hết các giải thưởng quốc tế lớn về nhiếp ảnh.

Hạ An hâm mộ các tác phẩm của ông đã lâu, bản thân cậu cũng luôn tìm cách trau dồi, nâng cao kỹ năng và con mắt nghệ thuật, huống hồ chi được đi cùng Phó Giản Dự, dù làm chuyện gì cậu đều thấy tốt cả, vì thế vừa nghe lời đề nghị của Chu Phương, cậu đã đồng ý ngay không chút do dự.

Chỉ có điều, nãy giờ cậu ngó nghiêng khắp một lượt đều chẳng thấy bóng dáng Phan Khâm đâu, nên trong lòng có đôi chút hụt hẫng.

Cảm xúc của Hạ An luôn hiện rõ trên gương mặt, một lát sau, Phó Giản Dự chú ý thấy bèn lên tiếng hỏi: "Sao thế?"

Hạ An ngẩng đầu nhìn hắn, hắn ngừng một chút rồi nói thêm: "Trông cậu có vẻ không vui lắm."

"Cũng không phải là không vui," Hạ An đối với Phó Giản Dự luôn luôn thành thật, cậu giải thích, "Chỉ có điều không thấy thầy Phan Khâm đâu cả."

Khi cậu nói, hàng mi đen rung rinh khe khẽ, chuyển động ấy cọ vào cõi lòng Phó Giản Dự hơi ngứa ngáy, hắn bèn giơ tay đẩy nhẹ chóp mũi: "Có khi ông ấy bận việc nên chưa đến, đợi lát nữa sẽ thấy."

Hạ An ngoan ngoãn đáp vâng, đứng bên cạnh Phó Giản Dự không rời, chờ mọi người tập hợp đông đủ.

Sau khi Bùi Triều Kiếm đến, ông trông thấy Phó Giản Dự thì bước qua đưa hắn một điếu thuốc, Phó Giản Dự nhận lấy nói tiếng cảm ơn, hướng Hạ An ra hiệu, rồi cùng đạo diễn Bùi đi ra khu vực gần đó hút thuốc.

Bùi Triều Kiếm hút được nửa điếu thì quay sang quan sát Phó Giản Dự, thấy đối phương hôm nay mặc áo ngắn tay quần cộc, dưới chân xỏ một đôi giày thể thao lưới thoáng khí, ông khẽ cười nhận xét: "Cậu mặc thế này trông rất có sức sống, tốt lắm."

Phó Giản Dự cũng cười đáp lại: "Cháu tuổi này nếu không thế thì không được thích hợp cho lắm, ngược lại đạo diễn Bùi so với người cùng thế hệ thì trông trẻ trung hơn nhiều."

Lát sau, Bùi Triều Kiếm lại lên tiếng: "Đã đọc kỹ kịch bản chưa? Đến lúc đó nếu không đọc thoại trôi chảy được mấy câu liên tiếp, tôi sẽ không nể nang đâu đấy."

Nhiều năm về trước, hai người đã từng có dịp hợp tác, cho đến nay, Phó Giản Dự vẫn nhớ y nguyên sự nghiêm khắc của Bùi Triều Kiếm, khi đó không chỉ có diễn viên nữ, ngay cả diễn viên nam cũng từng bị ông mắng đến khóc, hắn rít mạnh điếu thuốc một hơi, tầm mắt dừng lại trên người Hạ An đang đứng yên lặng cách đó không xa, trầm giọng nói: "Đã biết, cháu sẽ cố gắng hết sức."

Mọi người đã đến gần như đông đủ, hai người đều đứng thẳng dậy.

Phó Giản Dự dập tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Sao thầy Phan còn chưa thấy đến nhỉ?"

Bùi Triều Kiếm hơi sửng sốt, sau khi nghe Phó Giản Dự bổ sung thêm một câu "thầy Phan Khâm", ông mới à ra một tiếng rồi trả lời: "Ông ta hôm nay bị cảm nặng, xin nghỉ một hôm, buổi khởi quay ngày mai sẽ đến."

Ông quay sang liếc nhìn Phó Giản Dự: "Sao đột nhiên lại hỏi đến ông ta?" Phan Khâm ngày thường luôn thích hành động đơn độc, không có nhiều bạn bè, đại đa số cũng không thuộc giới giải trí, vì thế ông không cho rằng hai người họ có thể có mối quan hệ thân thiết cá nhân.

Phó Giản Dự khẽ lắc đầu: "Không có gì, mọi người đến cũng gần như đông đủ cả rồi, chúng ta qua đó thôi."

Nghi thức khởi động máy được cử hành ở Nam Vân Miếu phía tây thành phố điện ảnh, hiện giờ mọi đoàn làm phim lớn bé trước khi khởi động máy đều phải cử hành một dạng nghi thức như vậy, chọn ra một ngày lành nắng ấm trời trong để mong cầu mọi sự diễn ra suôn sẻ.

Trên đường đi, Phó Giản Dự nói với Hạ An chuyện Phan Khâm bị cảm nặng, cậu đáp vâng tỏ ý đã biết, mãi đến lúc đứng bên cạnh nhìn Phó Giản Dự dâng hương, Hạ An mới chầm chậm chớp mắt, chợt nhận ra chuyện này xem chừng là hắn đi hỏi người ta mà biết được.

Sau khi dâng hương xong thì đoàn làm phim tiến hành chụp ảnh tập thể, Hạ An trước hết điều chỉnh các thông số máy ảnh, đợi đến khi cố định chắc chắn giá ba chân, đoàn người đã tạo dáng xong và nở nụ cười với ống kính, ngay khi định ấn nút màn trập, ở khoé mắt Hạ An loé lên một bóng người, có vị khách không mời đột nhiên xông tới.

Các diễn viên nhốn nháo chạy tứ tán, còn người nọ lại xông tới định nhào vào Phó Giản Dự, may mà đã bị vệ sĩ kịp thời chạy đến ngăn cản và khống chế, Hạ An cũng vội vàng chạy đến bên cạnh Phó Giản Dự, lúc dừng lại, cậu nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Ngay tại thời điểm vệ sĩ chuẩn bị kéo kẻ đó ra ngoài, đối phương dùng tốc độ cực nhanh thoát khỏi sự khống chế. Trong chớp mắt khi Hạ An nhìn thấy trong tay kẻ đó nắm chặt con dao, não bộ cậu trở nên trống rỗng, chính tại thời khắc đối phương giơ tay đâm về phía Phó Giản Dự, cậu lao người tới đứng chắn trước mặt hắn.

-----

**Tác giả có lời muốn nói:**

Chú thích ①: Xuất xứ từ 《Tăng Quảng Hiền Văn》