Sủng Em Tận Xương

Chương 12: Kích cỡ



Translation: Dii 

Beta: Tm

Trình Khanh Khanh vừa nghe thấy tiếng động chợt cảm thấy như có tia chớp đánh trúng đỉnh đầu, cô quay đầu lại nhìn thì thấy dáng người cao thẳng của Bạch Duyên Đình đang đứng cách đó không xa, cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi. 

Những lời cô vừa nói, đơn giản chỉ là muốn cho Mạch Gia Hân câm miệng! Ai ngờ lại bị anh nghe thấy toàn bộ, anh sẽ nghĩ cô như thế nào đây? 

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, sớm biết vậy đã không hơn thua với Mạch Gia Hân rồi. 

Bạch Duyên Đình chậm rãi đi tới, nhìn người phụ nữ đang muốn thu mình lại thành một quả bóng rồi nở nụ cười, sau đó nhìn Mạch Gia Hân, ánh mắt sắc bén hơn một chút. 

Mạch Gia Hân nhìn Trình Khanh Khanh chế giễu, nhưng cô ta cũng là đang nói chuyện với Bạch Duyên Đình: “Xem ra thì Duyên Đình anh ánh mắt cũng chỉ có vậy.” 

Trình Khanh Khanh càng cảm thấy xấu hổ hơn. 

Bạch Duyên Đình không đồng ý: “Người như tôi cũng không biết là chuyện gì, nhìn người khác thì luôn thông minh, có điều khi nhìn Trình Khanh Khanh thì tôi giống như là bị mù vậy. Tôi cảm thấy cô ấy mọi mặt đều rất tốt” 

“…” Mạch Gia Hân bị anh chặn lại. 

Anh không muốn nói chuyện với cô ta, vẫy tay ra hiệu với Trình Khanh Khanh, cô cắn môi, cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo anh quay người rời đi. 

Dù cúi đầu hết mức nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của anh đang nhìn chằm chằm vào cô, thật muốn đào một cái lỗ mà chui xuống mà. 

Anh nói với Mạch Gia Hân những lời đó, nhưng ai biết được trong lòng anh đang nghĩ cái gì, muốn gì. Cô bây giờ thực sự đang xấu hổ chết đi được. Cái gì mà kích cỡ của anh, cái gì mà vị trí trên giường của anh. Có phải anh đang cảm thấy cô rất vô liêm sỉ, hạ lưu, dâm đãng? 

“Em…muốn biết kích cỡ của anh sao?” Giọng nói với nụ cười của anh đột nhiên vang lên từ trên đầu. 

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy đỉnh đầu “Ầm” một tiếng, mặt cô nóng như lửa đốt, cô nghiến răng lẩm bẩm một hồi rồi mới nói, “Sau…sau này có cơ hội thì sẽ biết thôi.” 

“Ồ…” Anh cười nhẹ, nhưng không nói nữa. 

Còn cô thì thở phào nhẹ nhõm. 

Cô cùng anh vào phòng khách, Bạch Hạo Nhiên cũng đã trở lại, nhìn thấy hai người đi vào, anh ta ngẩng đầu lên liếc cô một cái đầy ẩn ý, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng anh ta nhanh chóng di chuyển mắt đi chỗ khác giả vờ như không quan tâm. 

Trình Khanh Khanh không muốn quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng với quá khứ mà thôi. 

Bạch lão tiên sinh ngồi ở sô pha phía trên, Bạch Duyên Đình kéo Trình Khanh Khanh đến trước mặt ông, trên mặt mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng: “Bạch lão tiên sinh, ông đưa vợ tôi đến đây mà không có sự đồng ý của tôi có phải là rất thô lỗ không?” Gọi ba của mình là Bạch lão tiên sinh, rất rõ ràng, sự xa cách này là cố ý. 

Bạch lão tiên sinh không hề tức giận, coi như đã quen “càn quấy” rồi: “Khanh Khanh là vợ con, là con dâu của ba, ba đưa nó về nhà ăn cơm, cũng không làm sai nhỉ?” 

“Con dâu của ông?” Anh liếc nhìn Bạch Hạo Hiên và Lương San bên cạnh với nụ cười chế nhạo: “Con dâu của ông ở bên kia, Khanh Khanh nhà tôi trèo cao không nổi.” 

Vẻ mặt của Bạch lão tiên sinh có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường: “Nếu đã đến rồi thì ở lại ăn bữa cơm đi.” 

Anh cười lạnh một tiếng: “Bữa cơm này à, ăn mà cảm thấy thoải mái mới là tốt, nếu như cả hai bên đều làm cho nhau xấu hổ và khó chịu, thì cần gì phải cứng rắn muốn ăn cùng nhau!” 

Bạch lão tiên sinh mặt mày ủ rũ không nói chuyện, Bạch Duyên Đình đã xoay người rời đi, những người xung quanh hiển nhiên đã quen nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không ai dám đi tới thuyết phục anh. 

Trình Khanh Khanh không ngờ rằng mối quan hệ giữa Bạch Duyên Đình và ba mình lại cứng nhắc như vậy, suốt cả quá trình cô không dám nói một lời, lúng túng mỉm cười với những người có mặt rồi đi theo anh. 

Trình Khanh Khanh theo anh vào xe, không nhịn được hỏi: “Anh với ba anh…” 

Bạch Duyên Đình không cho là đúng cười cười: “Quan hệ của anh và ông ấy không tốt, sau này nếu ông ấy còn tới đón em như vậy nữa thì không cần quan tâm đến ông ấy.” 

“…” 

Trình Khanh Khanh đại khái đoán được quan hệ của anh và ba không tốt lắm, từ thái độ của anh đối với nhà dì Ôn cũng biết, nhưng không ngờ lại cứng nhắc như vậy, thậm chí có phần xấu hổ: “Em không biết.” 

“Không có gì đâu, đừng nghĩ nhiều quá.” 

Trong khi nói chuyện, anh đã khởi động xe và lên đường. 

Thật ra, trên đường đi Trình Khanh Khanh cảm thấy khá nhàn nhạt, chẳng có cảm giác gì. Vừa nãy lúc cô nói chuyện với Mạch Gia Hân mặc dù vô cùng tự tin, nhưng thật lòng, khi Mạch Gia Hân nói rằng trước kia suýt chút nữa đã kết hôn với Bạch Duyên Đình, trong lòng cô thật sự có chút buồn bực. 

Cô luôn luôn là người không thể giấu được lời nói của mình, một lúc sau, cô không kìm được nữa: “Vừa rồi vị Mạch tiểu thư kia tìm em nói chuyện, cô ấy nói với em hai người trước đây suýt chút nữa là đã kết hôn?” 

Cô cho rằng lời này nhiều ít cũng sẽ làm anh bối rối trong chốc lát, không ngờ anh chỉ cười cười: “Đúng vậy.” 

Anh trả lời ngắn gọn như vậy, trái tim cô lập tức chùng xuống, anh như lại nghe thấy: “Anh và cô ta trước đây không hề có tình cảm gì cả, chỉ là vì lợi ích của đôi bên mà thôi.” 

Lời nói của anh xoa dịu trái tim đang căng thẳng của cô, nhưng cô nghĩ anh lớn tuổi hơn cô rất nhiều, chắc có lẽ anh đã biết yêu từ khi cô còn ở trong bụng mẹ, vì vậy cô không thể không hỏi: “Trước đây anh có bao nhiêu người phụ nữ vậy?” 

Nghe được câu hỏi của cô, anh càng cười vui vẻ hơn: “Cả đời này của anh cũng chỉ có một người phụ nữ là em.” 

“Phải không?” 

“Đúng!” 

Bất kể điều anh nói có đúng hay không, câu trả lời khiến cô rất thoải mái, sự khó chịu mà Mạch Gia Hân mang lại cho cô tan biến ngay lập tức. 

Hai người im lặng một lúc, nhưng anh đột nhiên buông xuống một câu: “Khanh Khanh, vừa rồi có phải là em ghen không?” 

Trình Khanh Khanh đỏ mặt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em không nên ghen sao?” 

Cả khuôn mặt của anh đều đang cười, tươi cười lan đến tận trong ánh mắt, như thể có thể tràn ra ngoài: “Nên! Trên thế giới này em là người đủ tư cách nhất ăn giấm của anh!” Anh tạm dừng rồi nói: “Nhưng mà nha, người đàn ông là anh đây bên ngoài trong sạch, chắc anh không có giấm cho em ăn đâu, tất cả những gì em có thể ăn là một ít giấm bay không liên quan, nhưng mà giấm bay không liên quan cũng là giấm, có ăn là được rồi.” 

Trình Khanh Khanh bị anh làm cho thích thú đến mức bật cười thành tiếng, nhìn anh một cách tức giận: “Anh thực sự dám nói.” 

Khi cả hai trở về nhà, Tiểu Vương trợ lý của Bạch Duyên Đình đã đưa hai đứa trẻ về. 

Cửa chính không đóng, lúc hai người đi vào hai đứa trẻ cũng không phát hiện ra, giờ phút này hai tiểu bảo bối đang ghé vào trên bàn cạnh cửa sổ sát đất viết viết vẽ vẽ cái gì đó, cả hai đứa đều vẽ vô cùng nghiêm túc. Khi Tiểu Cảnh suy tư luôn có thói quen là cắn môi, mà Tiểu Nhã lại thích dùng đầu bút chì chọc chọc gương mặt, hai tiểu đoàn tử phấn nộn vô tình làm những động tác nhỏ này khiến Trình Khanh Khanh chỉ muốn chạy đến hôn lên mỗi cái mặt phấn nộn kia một cái. 

Tiểu Cảnh vẽ xong thứ trong tay trước, quay đầu nhìn tờ giấy của em gái, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nhã vẽ gì đó?” 

Tiểu Nhã đang nằm trên bàn, miệng cô bé hơi bĩu ra, cô bé trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Em vẽ một bông hoa, hoa này sẽ phù hộ cho mẹ không bị bệnh nữa.” Như thể nghĩ ra điều gì đó Tiểu Nhã quay đầu lại và nhìn anh trai mình một cách lo lắng: “Anh, anh nói xem mẹ có rời khỏi chúng ta nữa không?” 

Anh trai lập tức lắc đầu chắc nịch: “Sẽ không đâu! Em đừng lo lắng!” 

Tiểu Nhã vẫn đang lo lắng, giọng nói trầm trầm, mang theo một chút đáng thương: “Em không muốn mẹ lại bị bệnh, em không muốn mẹ lại vào bệnh viện, ba cần mẹ, anh cũng cần mẹ, Tiểu Nhã càng cần mẹ nữa!” 

Tiểu Cảnh xoa tóc cô bé cười toe toét với cô bé để lộ hàm răng trắng: “Hãy tin anh, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh chúng ta mà.” Lại lo em gái suy nghĩ nhiều nên đưa tay kéo em vào lòng, xoa nhẹ lên mái tóc của em gái: “Mẹ sẽ luôn ở bên chúng ta, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.” 

Nhìn thấy chuyện này, Trình Khanh Khanh cảm thấy như có một bàn tay nhỏ đang nắm lấy trái tim cô vậy, cô đau đớn không nói nên lời một lúc. 

Trước đây cô bị bệnh tâm thần, gặp nhau cũng phải cách một tấm kính, ngần ấy năm không trải qua bao nhiêu tình cảm mẫu tử, nên có thể tưởng tượng được hai đứa trẻ cần cô nhiều như vậy. 

Ngập tràn tình mẫu tử cô nhất thời vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng nói với hai đứa trẻ: “Tiểu Nhã, Tiểu Cảnh ba mẹ về rồi đây.” 

Hai đứa nhỏ ngẩng lên nhìn quả nhiên là thấy ba và mẹ đã về, vội vàng bước từ trên bàn xuống, đôi chân ngắn ngủn chạy lộc cộc về phía này, Duyên Đình đi phía trước, thấy các con chạy qua, anh vội vàng giơ tay ra đón, nhưng bạn nhỏ Tiểu Cảnh chạy về phía trước chỉ gọi anh một tiếng ba rồi nhào vào vòng tay của mẹ, tay anh chỉ chạm vào một góc nhỏ trên quần áo của cậu bé, bị cậu con trai phớt lờ, anh có chút buồn, thấy cô con gái nhỏ cũng chạy về phía mình, anh vội vàng háo hức đưa tay ra. 

Bé Nhã vốn định chạy tới ôm mẹ, nhưng khi chạy đến bên ba thấy ba có vẻ hơi tội nghiệp, thấy mẹ ôm anh trai rồi, bé lại tròn xoe mắt, nhìn sang ba, nghĩ thấy ba đáng thương như thế, nên bé chạy sang ôm anh, rồi sau đó vòng đôi tay nhỏ bé của mình qua cổ anh, anh cười vui vẻ, đưa tay lên bế. 

Bạch tiên sinh cảm thấy, con trai đúng là không đáng tin chút nào, vẫn là tiểu tình nhân của anh ấm áp hơn nhiều. 

Trình Khanh Khanh ôm Tiểu Cảnh ngồi xuống sô pha, yêu thương hỏi cậu bé một chút chuyện ở trường học, bạn nhỏ Tiểu Cảnh đều vui vẻ nói cho cô từng chuyện một, Bạch Duyên Đình cũng ôm tiểu tình nhân của mình ngồi xuống sô pha khác, nhưng vừa mới ngồi xuống, bạn nhỏ Tiểu Nhã liền từ trên đùi anh nhảy xuống lộc cộc chạy đến bên cạnh mẹ và anh trai, Trình Khanh Khanh đỡ bé ngồi bên cạnh mình, bé liền vươn bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay cô đem khuôn mặt nhỏ gắt gao dán lên. 

Vòng tay của Bạch tiên sinh đột nhiên trống rỗng, anh chỉ cảm thấy nơi lồng ngực vừa sưởi ấm lúc này lại ủ rũ lạnh lẽo, anh nhìn ba mẹ con vui vẻ như không có việc gì, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy cũng thấy nhẹ lòng. 

Tất cả những gì anh muốn là có thể sống một cuộc sống tốt đẹp với cô. 

“Mẹ, hôm nay con muốn ngủ với mẹ có được không ạ?” Khi Tiểu Cảnh nói lời này, đôi mắt to đầy mong đợi, đôi môi mím chặt, hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau thật chặt, toàn thân căng thẳng, giống như một cậu bé đang tỏ tình với người mình yêu vậy. 

Trình Thanh Thanh không nhịn được cười, xoa xoa trán, cười nói: “Đương nhiên là được rồi.” 

Cô bé Tiểu Nhã cũng vội vàng nói giọng mềm mại: “Con cũng muốn!” 

Trình Khanh Khanh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô con gái nhỏ, hôn lên má cô: “Tiểu Nhã đương nhiên cũng có rồi.” 

Bạch tiên sinh luôn bị xem là vô hình muốn tìm cảm giác tồn tại của mình, lúc này lại chống hai tay lên đầu gối, hơi cúi đầu về phía bọn nhỏ, mang với vẻ mặt của người cha bị bỏ rơi: “Tụi con đều ngủ với mẹ mình, vậy ba thì phải làm sao? Tụi con định bỏ mặc ba à?” 

Bạn nhỏ Tiểu Nhã và bạn nhỏ Tiểu Cảnh nhìn nhau với đôi mắt to tròn, rồi nhìn bố, rồi lại quay sang nhìn mẹ. 

“Mẹ, mẹ để ba ngủ cùng với chúng ta đi, ba đã lớn tuổi rồi, rất đáng thương.” Tiểu Cảnh nghiêm mặt nói. 

Mặc dù Bạch tiên sinh hơi an tâm vì con trai đã nói thay mình, nhưng mà: “Ba từ khi nào mà đã thành người lớn tuổi rồi?” 

Cậu bé của Tiểu Cảnh bĩu môi không hài lòng, “Vốn là như vậy mà, ba lớn hơn mẹ rất nhiều tuổi, có thể làm chú của mẹ luôn.” 

Trình Khanh Khanh: “…” 

Bạch Duyên Đình: “…” 

Bạch tiên sinh bị con trai đâm vào chỗ đau, nằm dựa vào ghế sô pha, không nói nên lời. 

Trình Khanh Khanh lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Duyên Đình cô đã nghĩ rằng anh chắc lớn hơn cô, bây giờ nghe Tiểu Cảnh nói điều này, chẳng lẽ anh lớn hơn cô không chỉ một chút sao? Nhưng không thể nhìn ra được nha… 

Bạn nhỏ Tiểu Nhã tuy không thích nói chuyện, nhưng lại luôn là tri kỷ nhất, nhìn bộ dáng của ba có vẻ như rất khổ sở, bé liền bắt lấy tay mẹ quơ quơ, vẻ mặt thiên chân vô tà lại mang theo ngữ khí cầu xin nói: “Ba rất muốn ngủ cùng mẹ, mẹ cũng cho ba ngủ cùng chúng ta đi?” 

Câu “Ba rất muốn ngủ cùng mẹ” kia làm mặt Trình Khanh Khanh nóng lên, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề “kích cỡ” vừa nãy cô liền càng bối rối, vội vàng đem Tiểu Nhã bế lên, đem mặt mình cọ cọ cổ bé, lấy chuyện này để che dấu vẻ khác thường trên mặt, ra vẻ đạm nhiên cười nói: “Được, vậy thì thêm cả ba nữa.” 

Bạch tiên sinh vốn dĩ đang ngồi dựa trên sô pha vừa nghe thấy lời này lại đột nhiên thẳng eo lên, bất quá anh vẫn phải giả bộ bình tĩnh, thần sắc ảm đạm nhìn ra cửa sổ, bộ dáng như hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì. Một lát sau, thấy được khả năng mình không thể nào che đậy được khóe miệng tràn ra nụ cười. “Dì Trương đã chuẩn bị cơm xong chưa.” Sau đó mới bước chân cứng đờ rời đi.