Sủng Em Tận Xương

Chương 2: Sủng Ái



Translation: Dii 

Beta: Tm

Anh ấy một thân tây trang, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo, vóc dáng cao lớn cứng rắn cùng với chiếc áo khoác len dáng rộng càng khiến anh trông thêm rắn rỏi hơn khi khoác lên người. 

Trông anh như mới ngoài ba mươi tuổi, mỗi một chi tiết nhỏ trên người đều gọn gàng, ngăn nắp. Cả người toát lên cảm giác đơn giản mà lão luyện. Trước đây Hạ Tình đã từng làm kinh doanh tiếp xúc qua rất nhiều đại lão thành công trong giới. Những người có cuộc sống giàu sang thường phản ánh địa vị xã hội của họ qua việc thể hiện sự khắt khe về cách ăn mặc. Mà người trước mặt này, hiển nhiên so với những người cô từng tiếp xúc lại càng thêm nghiêm cẩn. 

Ngoại hình của anh không phải là loại đặc biệt xuất chúng hay vô cùng đẹp trai nhưng các đường nét trên khuôn mặt anh kết hợp lại vừa phải với nhau, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái. Anh có một đôi lông mày đậm và rậm trông như hai con dao được khảm trên mặt. Điều đó cho thấy anh là một người đàn ông có lòng kiên định và nghị lực. Nhưng dưới đôi lông mày kiên quyết như thế lại là một đôi mắt đen láy và sáng trong như có hàng ngàn sự dịu dàng lưu chuyển trong ánh mắt vậy. Mặc dù nó im lặng nhưng lại tràn đầy cảm xúc khiến người khác rơi vào nó một cách vô ý. 

Đột nhiên thấy anh xuất hiện ở cửa phòng, Hạ Tình sững sờ, anh ta nhìn thấy cô gái ngoan ngoãn ngồi trên giường cũng đang ngây ngốc. 

Rất nhanh, anh cười với cô, không phải cười khách sáo cũng không phải là nụ cười mang theo sự lịch sự, xa cách mà là một nụ cười cưng chiều giống như đang đối mặt với bảo bối mà mình yêu thương vậy. Trong nụ cười ấy mang theo vô vàng sự thương yêu. 

“Em có đói không?” 

Anh nhẹ nhàng nói với cô, giọng nói trầm ấm, êm dịu và đầy từ tính. Giống như một loại rượu có hương thơm nồng nàn êm dịu mà bấy lâu nay anh trân trọng vậy. 

Hạ Tình ngây ngô mà lắc đầu. 

Anh nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều rồi nói:

“Nằm lâu như vậy chắc không thoải mái lắm phải không? Em có muốn tắm không? Em thường thích sạch sẽ mà nếu không tắm thì sẽ lại náo lên.” 

“…” . Truyện Xuyên Không

Anh thấy cô không có phản ứng liền cởi áo ngoài ném lên sofa cạnh giường, sải bước dài đi về phía cô. Hạ Tình ngây người nhìn anh đến gần, nhất thời quên không kịp phản ứng, mà anh thì lại thong dong và tự nhiên ôm cô lên, quay người đi vào nhà vệ sinh. 

Hạ Tình tỉnh ngay lập tức, hai mắt mở to tỏ vẻ không thể tin được. 

“Anh…anh làm gì vậy?” 

Anh không trả lời, cứ thế bế cô vào phòng tắm, trong phòng tắm có một cái bồn tắm lớn. Lúc này, anh ôm cô ngồi xuống bên thành bồn tắm, bật nước nóng lên, khi đang đợi nước nóng đổ đầy bồn tắm thì bắt đầu cởi cúc quần áo. 

Hạ Tình: “!?!?” 

Dù sao cô vẫn là một cô gái, vẫn còn cái tính nhút nhát của một cô gái mà nên sau khi anh cởi một chiếc cúc trước ngực cô ra, cô đã bất chấp vùng vẫy lên rồi. 

Anh dường như đã biết cô sẽ vùng vẫy. Lòng bàn tay to ôm chặt lấy eo cô, ôm cô vào lòng. Anh ấn cô vào lòng, một tay của cô bị anh đè mạnh vào trước ngực, tay còn lại bị lòng bàn tay to của anh ép ra sau lưng, bàn tay còn lại của anh vẫn không chút nao núng nào mà cởi cúc áo cô. 

“Anh làm cái gì vậy? Anh mau thả tôi ra!?? Ê ê cái người này sao anh lại như vậy!? Anh đi ra ngoài cho tôi! Mau bỏ tay của anh ra đi! Mau bỏ ra!” 

Trên mặt anh luôn mang theo ý cười dịu dàng và sủng nịnh, đối với sự giẫy giụa của cô rất bất đắc dĩ lắc đầu trông giống như người lớn đang nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh. 

“Ngoan nào, một chút nữa là tốt rồi, được không?” Giọng anh nhẹ nhàng vang lên trên đầu cô, nhẹ nhàng như thể to hơn một chút nữa sẽ khiến cô sợ hãi mất. 

Sức lực của anh rất mạnh, mạnh đến mức dù Hạ Tình dùng hết sức mình cũng không thể nào thoát ra được. Thấy anh chuẩn bị cởi chiếc áo bệnh nhân trên người, cô chỉ đành vươn tới cắn vào vai anh một cái để làm cho anh dừng lại, cô cắn rất mạnh. 

Anh đã dừng lại như cô mong muốn, cho đến khi chắc chắn rằng anh sẽ không còn cử động nữa Hạ Tình mới buông tay ra. Ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô, cô vừa mới cắn rất mạnh nhưng mặt anh không hề có một chút biểu hiện nào của sự đau đớn, cái nhìn phức tạp đó nhanh chóng lướt qua mắt cô. 

“Quần áo cứng như vậy, răng có đau không?” 

“…” 

Anh cười nhẹ lắc đầu, một tay ôm cô một tay cởi áo, Hạ Tình nhìn động tác cởi đồ của anh mà cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, đang muốn nói gì đó thì lại nghe anh nói: “Được rồi, tới đây cắn đi, cắn như thế này chắc sẽ thoải mái hơn.” Một mặt vừa nói một mặt đưa tay mình tới dưới miệng cô. 

“…” 

CÁI, NGƯỜI, NÀY, CÓ, PHẢI, LÀ, CÓ, BỆNH?!!! 

Thấy cô không nói gì anh lại cười nói:

“Sao không cắn nữa? Vậy đừng dằn vặt anh nữa, tắm thật đàng hoàng được không nào?” Xong rồi anh lại bắt đầu cởi cúc áo cho cô. 

Hạ Tình lập tức phục hồi tinh thần, đột ngột đẩy anh một cái, anh dường như không ngờ cô lại có sức mạnh lớn như vậy, thậm chí còn dùng tay giữ thành bồn tắm để tránh bị ngã, tay kia vẫn đang đỡ lấy cô, chỉ lo cô sẽ rơi xuống đất mất. Anh bị phân tâm, Hạ Tình lại đẩy anh rồi thoát khỏi vòng tay của anh. 

Cô hung tợn trừng mắt nhìn anh, một bên cài lại cúc áo một bên chạy ra ngoài: “Ông chú này, chú đây là làm gì vậy?” 

Mắt anh nheo lại, cả khuôn mặt đều là sự ngạc nhiên nhìn cô: “Ông chú? Em gọi anh là ông chú?” Anh từ từ đứng dậy khỏi bồn tắm, khi Hạ Tình nhìn thấy điều này, cô lập tức chỉ tay về phía anh: “Chú đừng có qua đây!” 

Anh ngay lập tức giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng: “ Được được được, anh không qua đó.” Anh ngây người nhìn cô, lại hỏi: “Vừa rồi em gọi anh là ông chú?” 

Hạ Tình tức giận trừng mắt nhìn anh: “Trông chú già hơn tôi nhiều, tôi không gọi chú là chú thì phải gọi chú là gì?” 

Hình như anh cũng không có tức giận, ánh mắt có chút không tin vào mắt mình, thêm một chút niềm vui, trong sự vui vẻ có xen lẫn sự lo lắng, cái nhìn phức tạp đó nhanh chóng lướt qua, tựa như đã trải qua nghìn vạn luân hồi đã nếm trải những thăng trầm của cuộc đời. 

“Trong mắt của em anh vẫn giống như một quái vật sao? Còn là quái vật khiến cho em sợ hãi?” Giọng nói của anh đã hoàn toàn thay đổi âm sắc, âm điệu của anh nghe rất căng thẳng, giống như một sợi dây bị kéo căng đến cực điểm, sẽ đứt bất cứ lúc nào. 

Hạ Tình cảm thấy anh rất kỳ quái, chuyện này sao lại giống như vừa rồi bác sĩ hỏi vậy? 

Nhưng không giống như bác sĩ, trong mắt anh có quá nhiều cảm xúc phức tạp, tựa như đang mong chờ nhưng sự chờ đợi này lại có vẻ thận trọng, dường như cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh có vài giọt lệ. 

Cô khẽ quay đầu lại để tránh ánh mắt mãnh liệt của anh: “Rõ ràng anh là người mà, chỗ nào giống quỷ đâu?” 

Nghe đáp án của cô anh sững sờ rất lâu như là tựa như giây phút tích lũy năng lượng trước khi núi lửa phun trào, anh ngẩn ra hồi lâu sau đó thấp giọng cười rộ lên. 

Anh ngẩng đầu lên, cười đến lộ hàm răng trắng tinh, tiếng cười réo rắt dễ nghe, đó là niềm vui từ tận đáy lòng, giống như một người đi khắp nơi trên thế giới để tìm kiếm kho báu, cuối cùng đã tìm thấy một kho báu hiếm có trong đời mình, lại giống như những người từng trải qua thăng trầm của cuộc đời, cuối cùng cũng nhìn thấy bình minh hạnh phúc trước khi kết thúc cuộc đời. 

Cũng không biết cười bao lâu, anh hơi cúi đầu, dùng ngón cái cùng ngón trỏ dụi dụi khóe mắt, đem nước mắt tràn ra lau đi. Thời điểm anh nhìn cô lần nữa vẻ mặt đã khôi phục như thường, chỉ là trong hai mắt còn mang nồng đậm đỏ ửng. 

Cô nhìn thấy tay anh đang run rẩy, trong cơ thể anh dường như ẩn chứa sức mạnh rất lớn, tuy nhiên anh vẫn khống chế, anh đã đứng đó bất động, bởi vì vừa rồi cô nói không cho anh qua. 

Anh nói: “Khanh Khanh, bây giờ anh đã có thể đi chưa?” 

“…” Hạ Tình bị nụ cười đột ngột và một loạt biểu cảm của anh làm cho sững sờ, lúc này gật nhẹ đầu. 

Anh sải bước về phía cô, cấp thiết như vậy, như thể cô sẽ biến mất khỏi mắt anh sau khi anh ngừng lại vậy. Nhưng khi còn cách cô hai bước anh đột ngột dừng lại. 

Biểu cảm của anh phức tạp, một đôi mắt đầy nhớ nhung rơi vào cô thật chặt, anh rất muốn được gần cô nhưng dường như có điều gì đó khiến anh cảm thấy tự ti và không dám đến gần cô. 

Chỉ đứng cách cô hai bước để nhìn cô, anh liền đưa tay ra, bàn tay vô thức muốn chạm vào mặt cô, nhưng lại bị một lực nào đó kéo lại, cuối cùng chỉ là run sợ ở khoảng cách không xa đôi má của cô đưa qua đưa lại vài lần. 

Anh thu tay lại, đột nhiên trở nên co quắp, ngay cả ánh mắt lưu luyến cũng trở nên run rẩy: “Khanh Khanh, em thật sự tỉnh rồi sao? Em vẫn… chán ghét anh sao?” Anh hỏi cẩn thận như vậy, một người cao lớn, trang nghiêm, lịch lãm có năng lực, rất thành công trong sự nghiệp như vậy mà lúc này đây lại hồi hộp như một học sinh tiểu học trước mặt giáo viên của mình. 

Không hiểu sao khi nhìn anh như thế này, cô cảm thấy sóng mũi khó chịu, trong lòng như có gì đó, rất khó chịu.