Sủng Hôn

Chương 8



Edit: Meimei

“Vinh đạo.”

Tư Dĩ Hàn giương mắt nhìn:

“Có phải ông có một người họ hàng họ Bạch?”

Vinh Phong: “Tôi cầu cậu, muốn mắng người thì cứ mắng đi, đừng nói mấy lời tôi không hiểu.”

“Chim chuông trắng*, âm lượng tiếng kêu 125 decibel.”

Tư Dĩ Hàn rút khăn giấy ra, chậm rãi lau từng ngón tay, đôi mắt sắc bén nhìn Vinh Quang:

“Sẽ tạo thành tổn thương cho thính lực của con người, ồn ào, giống ông.”

*Chim chuông trắng: thuộc họ Cotingidae, có bộ lông trắng muốt từ đầu đến chân và có một chiếc “chuông” kì lạ mọc trên đầu, buông dài lủng lẳng ngay mép mỏ. Chúng lại có thể phát ra âm thanh to và ồn ào như tiếng còi xe cứu thương. Đoạn này Tư Dĩ Hàn nói về người họ hàng họ Bạch vì chữ Bạch trong tiếng trung có nghĩa là trắng, và tên con chim chuông trắng này trong tiếng trung là 白钟伞鸟, nghĩa hán việt là Bạch Chung Sản Điểu.

Đổng tổng và Châu Đĩnh ngồi đối diện cười rớt nước mắt. Vinh Phong há hốc miệng, quay đầu nhìn Du Hạ nói:

“Anh trai cháu từ nhỏ đã như vậy sao? Uống Hạc Đỉnh Hồng* mà lớn lên sao?”

*Hạc đỉnh hồng: thực chất chính là hồng tì thạch, một loại đá có chứa chất kịch độc. Về sau, do nguồn gốc của loại đá này hay được tìm thấy ở khu vực Tín Châu (nay thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) nên được sách “Khai Bảo bản thảo” gọi lại thành tín thạch (thạch tín).

“Vẫn luôn độc miệng như vậy.”

Du Hạ đang ăn cua thuận miệng nói.

“Không biết tương lai chị dâu của cháu như thế nào, ai có thể chịu được anh ta? Mặc niệm cho chị dâu tương lai của cháu một phút đồng hồ.”

Du Hạ ngẩng đầu nhìn Vinh Phong, trong lòng không ngừng hò hét, tôi chính là lão bà của anh ấy! Ông câm miệng ngay cho tôi!

“Đã yêu ai chưa? Có bạn trai chưa? Có muốn chú giới thiệu cho một người không?” Vinh Phong lười cùng Tư Dĩ Hàn so đo, quay đầu qua hỏi Du Hạ.

Tư Dĩ Hàn cầm ly rượu trước mặt lên uống một ngụm, sau đó đặt lại lên trên bàn nói: “Người độc thân bốn mươi năm còn muốn làm mai mối cho người khác?”

“Thế nào? Cậu nóng nảy? Có muốn tôi giới thiệu một người cho cậu? Tôi gọi điện kêu Lâm Hoa qua nhé?”

Du Hạ nhất thời liền cảm thấy cơm có chút khó nuốt, muốn giết người.

“Ông không có việc gì làm sao?”

Tư Dĩ Hàn nhíu mi, rút một tờ khăn giấy ra lau tay, hiểu thị rõ ràng là anh đang rất không vui:

“Nói nhảm nhiều như vậy còn chưa muốn nói chính sự sao? Không nói thì tôi về nhà ngủ.”

“Ấy, nói, nói, bây giờ nói.”

Vinh Phong thu lại vẻ mặt đùa giỡn, bắt đầu nói mục đích hợp tác mới.

Bọn họ dự định đầu tư môtj tác phẩm điện ảnh ở S thị, muốn mời Tư Dĩ Hàn tham gia.

Du Hạ không hứng thú với công việc của Tư Dĩ Hàn, càng không có hứng thú gia nhập vào phạm vi hoạt động của Tư Dĩ Hàn. Cô chỉ muốn ở trong vòng nhỏ của mình phong sinh thủy khởi, vui vẻ mà sống qua ngày thôi.

Cô ghét Lâm Họa, nhắc đến tên cô ta làm cô liền cảm thấy bữa cơm này ăn không còn mùi vị gì. Cô uống một ngụm nước rối quay qua thấp giọng nói với Tư Dĩ Hàn:

“Vậy em đi trước đây.”

Vừa muốn đứng lên, Tư Dĩ Hàn liền nắm lấy cánh tay của cô, anh nhíu mày nhìn cô:

“Ngồi đó, chờ anh.”

Lòng bàn tay của Tư Dĩ Hàn khô ráo ấm áp, chạm vào da thịt Du Hạ

“Sao vậy?” Vinh Phong ngồi đối diện hỏi: “Hạ Hạ có việc?”

Sau khi Du Hạ đứng lên thì đầu óc thanh tỉnh lại, bây giờ mà đi quả thực không hay, liền ngồi lại vị trí của mình:

“Không có việc gì.”

Tư Dĩ Hàn uống nhiều rượu, môi có chút đỏ lên, ướt át xinh đẹp. Anh càng uống nhiều thì sắc mặt càng trắng, đôi mắt đen láy trầm tĩnh. Lại ngồi nói chuyện thêm nửa tiếng, Du Hạ ngồi bên cạnh mở điện thoại di động ra vào weibo. Thương Duệ nhắn tin weixin hỏi cô đang làm gì, Du Hạ nhắn tin trả lời: “Bồi Diêm vương gia ăn cơm.”

Thương Duệ: “???”

Du Hạ: “???”

Thương Duệ: “Đi uống rượu không?”

Lại tìm người tạo scandal? Du Hạ không biết Thương Duệ gần đây thiếu scandal đến như vậy.

“Không được, phải làm tài xế cho Diêm Vương gia rồi.”

Thương Duệ: “Rốt cuộc Diêm Vương gia là ai mà dám để cậu làm xế?”

“Tư Dĩ Hàn.”

Đầu điện thoại bên kia liền hoàn toàn yên tĩnh lại. Bỗng nhiên hai tay trước mặt đều biến thành khoảng không, Du Hạ quay đầu nhìn sang. Tư Dĩ Hàn cầm điện thoại của cô bỏ vào trong túi quần của anh ấy.

Du Hạ sợ ngây người, trước mặt mọi người như vậy mà anh ngang nhiên cướp điện thoại của cô?

“Cứ như vậy đi, bàn bạc lại kế hoạch rồi gọi điện thoại cho tôi.”

Tư Dĩ Hàn đứng dậy, cầm áo khoác, khoác tay lên vai Du Hạ, thản nhiên nhìn người khác: “Đi.”

“Thời gian còn sớm, sao không ở lại trò chuyện thêm chút nữa.”

Vinh Phong cũng đứng lên.

“Ở đây có người tăng động, không ngồi yên được.”

Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt nhìn Du Hạ, đưa áo khoác cho cô:

“Mặc vào, không lạnh à?”

“Em có áo.”

Du Hạ gọi phục vụ lấy áo khoác cho cô, tránh thoát khỏi bàn tay của Tư Dĩ Hàn. Ai tăng động? Người đàn ông chó má này dang nói cái gì vậy?

“Hạ Hạ cũng lưu lại phương thức liên lạc đi.” Vinh Phong nhìn Du Hạ, đưa tay lên muốn khoác vai Du Hạ: “Nếu sau này có cơ hội hợp tác, sẽ chiếu cố Hạ Hạ của chúng ta.”

Tư Dĩ Hàn đưa tay lên ngăn trở bàn tay của Vinh Phong, kéo Du Hạ về phía mình: “Ông có phương thức liên lạc của tôi là đủ rồi.”

Vinh Phong: “…”

Tư Dĩ Hàn tùy ý khoác tay lên vai Du Hạ, hơi gật đầu, sãi bước về phía cửa.

Du Hạ trong nháy mắt cảm thấy hô hấp như ngừng lại. Tư Dĩ Hàn dựa vào quá gần, không khí xung quanh đều là mùi hương của anh. Hai người đi ra khỏi nhà hàng, phục vụ mang áo khoác đến cho Du Hạ:

“Du tiểu thư.”

“Cám ơn.”

Tư Dĩ Hàn đã để tay xuống,buỗng thõng dọc thân mình. Anh nhíu mi hỏi:

“Mặc gì mà kỳ cục vậy?”

Mỗi lần Du Hạ cử động đều lộ ra vòng eo mảnh khảnh, nhìn rất chướng mắt.

Ánh mắt của hai người đàn ông đối diện đều dán lên người Du Hạ, anh thật sự muốn đâm mù mắt hai người đàn ông kia.

“Thiết kế mới mùa thu đông 2019.”

Lúc đi ngang qua cánh cửa, Du Hạ liếc mắt nhìn Tư Dĩ Hàn thông tấm cửa kính. Anh đặt áo khoác trên khuỷu tay, đôi mắt đen thâm thúy giống như đang chứa tâm tình. Du Hạ bĩu môi, làm như không có chuyện gì, dời ánh mắt không thèm nhìn anh nữa.

“Sau này không được mặc như vậy nữa.”

“Từ khi nào anh bắt đầu quan tâm em mặc cái gì?” Du Hạ vừa đi vừa hỏi: “Anh ngồi xe của em hay sao? Anh Châu Đĩnh có về cùng không?”

“Em rất quan tâm Châu Đĩnh?”

Tư Dĩ Hàn nói câu này có chút lạ lạ. Du Hạ nhìn anh, anh rũ mắt, sải một bước lớn đi ra khỏi cửa, không nhìn ra được tâm tình gì. Hai người lên xe, Du Hạ liếc mắt nhìn Tư Dĩ Hàn:

“Anh lấy áo khoác che mặt của anh đi.”

Tư Dĩ Hàn giương mắt, đôi mắt đen nháy nhìn cô, có loại cảm giác lạnh lẽo lạ thường.

Du Hạ bị nhìn đến gáy tê rần, giải thích:

“Trên xe em không có khẩu trang, vạn nhất bị truyền thông hoặc fans của anh chụp được thì ngày mai sẽ bị lên hot search.”

Tư Dĩ Hàn thắt dây an toàn, đưa tay xoa mi tâm, nhắm mắt dựa vào ghế, rũ bỏ vẻ nghiêm nghị thường ngày mà thay vào đó là vẻ chán chường. Du Hạ bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác đau lòng, hẳn là anh đang rất mệt mỏi. Nhưng mà chưa được một giây, Tư Dĩ Hàn liền mở mắt, môi khẽ động nói:

“Không đắp.”

Du Hạ: “…”

Tư Dĩ Hàn nghiêng đầu, miệng chó không mọc ra ngà voi nói:

“Sợ lên hot search thì em đắp che mặt em đi.”

“Em mà che mặt thì sẽ bị lên kênh truyền hình pháp luật, cảnh sát giao thông sẽ tự mình đưa em lên đó.”

Du Hạ lái xe đi ra khỏi Sơn Hải trang viên. Ánh mắt của Tư Dĩ Hàn như mọc thêm gai vậy. Du Hạ cảm thấy bữa cơm ngày hôm nay đặc biệt khó nuốt:

“Anh quen biết Đổng Mai từ khi nào vậy?”

“Bà ấy là bạn của dì.”

Bởi vì Tư Dĩ Hàn uống rượu cho nên giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.

Dì nào? Du Hạ muốn hỏi nhưng liếc mắt nhìn gò má sắc lạnh của Tư Dĩ Hàn liền lập tức phản ứng kịp. Là bạn của mẹ. Vậy Tư Dĩ Hàn quen biết họ rất lâu rồi nhỉ?

“Các anh vẫn còn liên hệ với nhau?”

“Ừ.”

Sau khi bố qua đời, Tư Dĩ Hàn gánh toàn bộ Du gia. Du Hạ chưa bao giờ quan tâm đến chuyện xã giao trong nhà, tất cả đều là Tư Dĩ Hàn làm.

Du Hạ nắm tay lái, muốn hỏi chuyện Lâm Họa, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào. Tất cả mọi người đều nói cô là em gáo của Tư Dĩ Hàn. Có phải Tư Dĩ Hàn cũng suy nghĩ như vậy không?

Xe chạy trên đường, ánh đèn vút qua, Du Hạ chuyên tâm lái xe.

“Về biệt thự Cảnh Minh sao?”

“Ừ.”

Giọng nói của Tư Dĩ Hàn có chút khàn.

Cả quảng đường Tư Dĩ Hàn không nói gì. Nửa giờ sau, xe chạy đến biệt thự Cảnh Minh. Du Hạ dừng xe, quay đầu thì thấy Tư Dĩ Hàn tựa đầu vào cửa xe ngủ. Lông mi dày rậm rũ xuống lờ mờ trong bóng tối. Du Hạ lẳng lặng nhìn, đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy Tư Dĩ Hàn như vậy.

Lần đầu tiên biết được tình cảm của mình đối với Tư Dĩ Hàn là tình cảm nam nữ là lúc cô mười bảy tuổi. Nghỉ hè năm đó chạy đi tìm anh. Bởi vì không vào phim trường được, cho nên Châu Đĩnh đưa cô đến khách sạn. Du Hạ làm ổ ngủ trên ghế salon, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nước chảy. Trong phòng tối om, chỉ có ánh đèn từ phòng tắm truyền ra, cửa kính mờ loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng thon dài của người đàn ông.

Nước trượt trên cơ thể anh, từng đường cong cơ thể hiện lên mờ ảo. Có vài giọt nước bắn lên cửa kính, càng nhìn rõ thêm vài phần. Lúc đó Du Hạ chưa bị cận, nhìn rõ mọi vật, cả cơ thể cô không tự chủ được nóng bừng, cổ họng cũng thấy khô khốc.

Tư Dĩ Hàn tắm xong, mặc áo choàng bao lấy cơ thể rắn chắc của anh. Nhìn thấy anh đi ra, Du Hạ vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ. Tiếng bước chân đến gần, một lát sau thì hơi thở của người kề sát vào.

Tư Dĩ Hàn vừa mới tắm xong nên cơ thể tỏa ra nhiệt lượng cao hơn so với bình thường. Du Hạ ngừng thở. Mùa hè trời khô nóng, Du Hạ có thể cảm thấy được mồ hôi của mình thấm qua áo quần dính vào lồng ngực của Tư Dĩ Hàn. Cô được anh bế đặt lên giường, một lát sau thì cô nghe thấy tiếng đóng cửa. Căn phòng cách âm không tốt, Du Hạ có thể nghe thấy tiếng của anh từ bên ngoài truyền vào.

“Hạ Hạ đến lúc nào?”

“Tại sao không nói với tôi một tiếng?”

Du Hạ mở mắt lần nữa, thấy ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa. Khăn tắm mà Tư Dĩ Hàn đã dùng được vắt trên ghế, anh đã đi ra ngoài rồi.

Đó là cơ thể đàn ông sao?

Du Hạ nghe được tiếng tim đạp của mình, đập nhanh như vậy rất không bình thường. Đêm đó cô nằm mơ, mơ thấy mình và Tư Dĩ Hàn, hai cơ thể bọn họ dây dưa, hòa quyện vào nhau. Cô giật mình tỉnh giấc, quần áo ngủ đều dính đầy mồ hôi. Du Hạ thở dốc, xương sống có chút lạnh. Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong đầu vang tiếng từng tiếng ù ù.

Đèn xe đã tắt, trong xe mờ tối. Du Hạ hạ kính xe xuống, để gió bên ngoài có thể thổi vào bên trong, xung quanh yên tĩnh làm cô có thể nghe thấy được tiếng gió thổi. Du Hạ để tay trên vô lăng, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa, vòng tay trượt xuống cổ tay mảnh khảnh của cô.

Âm thanh xào xạc vang lên. Du Hạ thu lại tâm tình, quay đầu lại. Tư Dĩ Hàn nhíu mày vẻ mặt không vui, giọng nói khàn khàn kèm theo sự mỏi mệt:

“Tại sao không gọi anh?”

“Không dám gọi, ai biết anh có độc mồm độc miệng mắng em hay không?”

Du Hạ tắt hệ thống sưởi, mở cửa xe, gió lạnh thổi vào:

“Tư tiên sinh, ngài không xuống xe sao?”

Khóe miệng Tư Dĩ Hàn cong lên, là một nụ cười ngắn ngủi. Anh mở cửa, bước xuống xe, áo khoác tùy ý vắt trên vai. Chân dài bước lên bậc cấp:

“Khiêm tốn rồi, trên đời này có chuyện gì mà em không dám làm chứ?”

“Rất nhiều a.”

Du Hạ nhìn sống lưng thẳng tắp của Tư Dĩ Hàn, ngẩng đầu nhìn cần cổ trắng loáng của anh.

“Đúng không?”

Tư Dĩ Hàn lấy chìa khóa ra, mở cửa. Nhà của bọn họ vẫn còn giữ kiểu ổ khóa cũ của hai mươi năm trước.

Có thể là Tư Dĩ Hàn uống không ít rượu, giọng nói vừa kinh ngạc vừa khàn, sự lạnh nhạt trên người giảm đi không ít. Du Hạ dời ánh mắt đi chỗ khác, thấy trong túi quần của Tư Dĩ Hàn có một đồ vật màu bạc, dưới ánh đèn lóe sáng. Điện thoại của Du Hạ có ốp màu bạc.

“Cụ thể là việc gì? Nói anh nghe xem.”

Tư Dĩ Hàn nhấc chân bước vào cửa thì nghe tiếng sột soạt, anh liền dừng bước. Gió lạnh không biết từ đâu thổi qua. Tư Dĩ Hàn rũ mắt xuống nhìn thấy tay của Du Hạ đặt trong túi quần của anh, cầm điện thoại di động. Quần của anh bị kéo xuống một đoạn, lộ ra cả quần lót bên trong.

Bốn mắt nhìn nhau, Du Hạ trưng ra gương mặt ngốc nghếch, xấu hổ cười:

“Em lấy điện thoại, nhưng mà lắc tay của em bị vướng vào quần của anh.”

__**__

Tư Dĩ Hàn: Vợ ơi, kéo lên giường, thế nào?