Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 44



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở ngoài cửa nhà Cố Duy Nhất có một siêu thị lớn, An Khả Thiến và Thai Tử Vũ chỉ cần đi bộ cũng có thể tới, hắn đi bộ sau lưng cô, sờ sờ chóp mũi, cuối cùng quyết định gọi một câu, "An quản lý..."

An Khả Thiến cũng không quay lại, thản nhiên nói, "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, Thai tổng đừng nói chuyện công việc."

Thai Tử Vũ cười gượng hai tiếng, đem văn kiện trong tay lui về phía sau, "Không nói, không nói."

Vào siêu thị, sống lưng An Khả Thiến thẳng tắp đi về phía trước, Thai Tử Vũ kéo giỏ đi sau, "Cái này, cái này, còn có cái này..." An Khả Thiến đưa tay lấy đồ trên giá.

Thai Tử Vũ chân chó vội vàng cầm lấy bỏ vào giỏ, An Khả Thiến nhàn nhạt liếc hắn, "Anh sắp đến ngày sinh sao?"

Thai Tử Vũ gãi đầu, trong nội tâm oán thầm hai câu, nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nhìn nhìn đồ trong giỏ kéo, mặt mũi tươi cười, "Thời gian còn rất dài."

An Khả Thiến lúc này mới gật đầu, tiếp tục đi, Thai Tử Vũ theo sau, sờ sờ chóp mũi, khe khẽ thở dài, hắn hiện tại giống như là tiểu thư đồng đi theo sau lưng nữ vương vậy, đời này chưa bao giờ bất lực như thế, hết lần này tới lần khác khổ mà không nói được, chuyện lần trước đúng là do hắn thiếu chuyên nghiệp, dẫn đến tình trạng này cũng không thể trách ai khác.

An Khả Thiến nhướn, cũng không tệ lắm.

*

Ở trước mặt Ngôn Mộc thất bại thảm hại, Cố Duy Nhất triệt để hết hi vọng, cúi gằm mặt theo sau lưng anh ra khỏi phòng ngủ.

Ngôn Mộc cầm lấy áo khoác và ví đưa cô, Hề Tuyết nhìn hai người, vội hỏi, "Hai người muốn ra ngoài sao? Bữa trưa của tớ tính sao giờ?"

Ngôn Mộc liếc một cái, thấy Hề Tuyết chột dạ, Ngôn Mộc mới nói, "Em ở đây trông nhà, chào hỏi An quản lý và Thai Tử Vũ chút."

Mắt thấy Ngôn Mộc kéo Cố Duy Nhất ra cửa, Hề Tuyết cho cô một ánh mắt đồng tình.

Ra ngoài cửa, Cố Duy Nhất ngừng bước, nhìn về phía Ngôn Mộc, "Chúng ta đi đâu?"

Ngôn Mộc dắt tay cô lại chỗ đỗ xe, giọng nói bình thản kiên định, "Hẹn hò." Người xưa có câu, ngã ở nơi nào thì phải đứng lên từ đó.

Lại hẹn hò? Cố Duy Nhất cảm giác mình không kịp suy nghĩ của Ngôn Mộc, anh muốn bức điên cô à? Rõ ràng không có tí tế bào lãng mạn nào, vì sao lại cứ chọn con đường một đi không trở lại này chứ?

Cố Duy Nhất đưa tay chặn ở cửa, "Em không đi, anh tự mình đi đi."

Lần này Ngôn Mộc ngay cả nói cũng lười, trực tiếp dùng tay, bế cô lên, Cố Duy Nhất kinh hãi ôm lấy cổ anh, "Anh mau thả em xuống, bị người ta nhìn thấy không hay đâu."

Ngôn Mộc không hề lay động, thẳng tới lúc đến cửa xe mới để cô xuống, Cố Duy Nhất lau mồ hôi lạnh, may là ban ngày người trong tiểu khu không nhiều lắm, nếu không thì cô xấu hổ chết mất.

Ngôn Mộc liếc cô một cái, mở cốp xe đằng sau, Cố Duy Nhất buồn bực nhìn anh không hiểu, chờ tới lúc mở ra, Cố Duy Nhất nhìn tình cảnh bên trong, miệng nhỏ há to như có thể đặt vào trong một quả trứng gà.

Những đóa hoa sơn chi* được xếp nghiêm chỉnh, tỏa ra hương thơm riêng biệt say mê, Cố Duy Nhất kinh ngạc nhìn Ngôn Mộc, có chút không phản ứng kịp.

Ngôn Mộc rút ra ba bông đưa cô, ánh mắt lóe lên, ho nhẹ một tiếng, "Hoa này so với hoa cúc tên Lộ Liên kia tặng đẹp hơn chứ?"

Cố Duy Nhất cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng tung tăng như chim sẻ, khóe miệng nhếch lên, thì ra anh còn để ý đến Lộ Liên.

Trên mặt lại lạnh nhạt, nhận hoa, thản nhiên nói, "Cứ cho là vậy đi."

Ngôn Mộc chau mày, mở cửa xe đẩy cô vào, thừa dịp Ngôn Mộc vòng qua xe vào ghế bên kia, Cố Duy Nhất giơ tay lên cắn một cái, đầu tiên phải bình phục nội tâm đang kích động, tiếp theo nhìn một chút xem có phải thật không, anh cô đột nhiên thông suốt rồi?

Ngôn Mộc lên xe, quay sang thắt dây an toàn cho cô, lúc quay lên, rất tự nhiên hôn lên môi cô một cái, Cố Duy Nhất giật mình lần nữa, chẳng lẽ không tới hai ngày, nội dung vở kịch này sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất?

Dọc đường đi, đầu óc Cố Duy Nhất không ngừng chuyển động, nghĩ tới nghĩ lui, tự hỏi, cảm giác, cảm thấy có chút không đúng.

Lúc Ngôn Mộc dừng xe, dẫn cô đến rạp chiếu phim, Cố Duy Nhất cuối cùng cũng tiếp nhận được chuyện "hẹn hò" của anh.

"Em xem cái gì?" Ngôn Mộc nhìn vài bộ phim, khẽ nhíu mày, từ khi anh tốt nghiệp đại học cũng không tới rạp chiếu phim lần nào.

Trong đầu Cố Duy Nhất nghĩ đến chính là phim dành cho cặp đôi yêu nhau, phim kinh dị, nhưng đối với cô và Ngôn Mộc mà nói, đây cũng không phải sự lựa chọn tốt nhất, vì cô cũng không cần nhờ phim kinh dị để được yêu thương đâu.

Một cách tự nhiên, Ngôn Mộc cũng bỏ qua phim kinh dị, về phần tại sao, cũng không biết được.

"Phim tình cảm?" Cố Duy Nhất ấp úng, nhìn thoáng qua Ngôn Mộc, vẻ mặt máy móc, xem phim tình cảm có chút phá hư phong cảnh, hay là thôi đi.

Cuối cùng hai người lựa chọn một bộ phim hoạt hình tên là "Động vật điên cuồng", chuyện xưa của một đám động vật, thêm chuyện tình một con thỏ và một con hồ ly, điểm rất cao, cô vẫn muốn xem.

Thật ra Ngôn Mộc xem cái gì cũng được, nhưng lúc nhìn Cố Duy Nhất chọn phim, thái dương không nhịn được nhảy lên, một người đàn ông ba mươi tuổi như anh xem bộ phim như vậy, có chút không ổn.

Cố Duy Nhất mua một hộp bỏng ngô lớn, một túi đồ ăn vặt to. Trong lúc chiều phim, cô tập trung tinh thần xem, miệng ăn cũng không ngừng lại, Ngôn Mộc liếc mắt nhìn cô rồi lại nhìn màn hình, cuối cùng nhịn không được lại gần tai cô hỏi, "Ăn ngon như vậy?"

Đôi mắt Cố Duy Nhất nhìn chằm chằm màn hình, gật đầu, "Đương nhiên." Đây là giấc mơ nhiều năm của cô, muốn có một ngày cùng người mình yêu đi xem phim, ăn thật nhiều thứ, hiện tại thành hiện thực, cảm giác, cũng không tệ lắm.

Khóe miệng Ngôn Mộc lộ ra vẻ tươi cười, một lúc sau bị bàn tay nhỏ bé nhét cái gì đó rất ngọt vào miệng, chân mày nhíu lại, Cố Duy Nhất đưa tay chặn ở miệng anh, tiến gần lỗ tai, uy hiếp, "không cho phép ói ra."

Ngôn Mộc bất đắc dĩ đem gì đó trong miệng nuốt xuống, lưỡi nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay cô, tay Cố Duy Nhất tay như bị cháy, vèo một cái thu về, không cần nhìn, Ngôn Mộc cũng biết mặt cô nhất định đỏ cực kỳ khủng.

Cố Duy Nhất nắm chính tay mình nhìn màn hình, tâm tư cũng không ở phía trên, Ngôn Mộc đưa tay nắm bả vai cô, đem cái đầu nhỏ ấn đến trên vai anh, trên màn hình con lười chậm rãi nói muốn giết chết con thỏ, làm cả phòng cười ầm lên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cắn môi khẽ cười, khóe mắt đuôi mày đều là tình ý, mặc dù bộ dạng này hết sức tục, cũng rất hợp khẩu vị của cô.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Ngôn Mộc đưa tay nhìn đồng hồ một cái, "Đi ăn cơm đi, em muốn ăn gì?" Ngôn Mộc hỏi Cố Duy Nhất.

Cố Duy Nhất nghiêng đầu nhìn anh, "Chẳng lẽ anh không có chuẩn bị?" Tặng hoa rồi lại xem phim, rõ ràng cho thấy sớm có chuẩn bị, cô không tin anh không an bài bữa trưa.

Điểm nhẹ mũi Cố Duy Nhất, Ngôn Mộc nhướn mày, "Em thật thông minh." Nói rồi dắt tay cô, "Đi thôi."

Cố Duy Nhất đắc ý nhíu mày, cô đây không phải là thông minh, mà là hiểu rất rõ anh.

Cố Duy Nhất nhìn thấy cửa hàng trước mắt, có chút kinh ngạc sau đó mở cửa xe đi xuống chạy vào "Tiệm mì lão Lương", chạy vài vòng bên trong, nhìn thấy ông bà chủ quen thuộc, xác định đây là tiệm mì cô thích ăn nhất hồi còn học sơ trung.

Lúc Cố Duy Nhất học trung học, Ngôn Mộc lên cấp 3, cao trung tan học muộn hơn sơ trung rất nhiều, mỗi lần Cố Duy Nhất chờ anh sẽ đến đây ăn gì đó, Ngôn Mộc sau khi tan học sẽ tới đây đón cô về nhà. Nhưng đến lúc cô lên cấp 3, tiệm mì này đóng cửa, nói là tiền thuê quá cao, chủ nhà cho người khác thuê, từ đó Cố Duy Nhất không thể ăn mì ở đây được nữa.

"Sao anh tìm được nơi này?" Cố Duy Nhất mở to mắt nhìn anh, vừa mừng vừa sợ, mặc dù khác địa điểm nhưng tên cũng không đổi, sửa sang tinh xảo, nhưng phong cách vẫn thế, làm cô nhớ tới năm đó ở đây chờ anh, nếu muộn, hai người sẽ ăn một bát mì rồi mới về nhà.

"Muốn tìm, có thể tìm được." Vẫy tay với nhân viên phục vụ, "Cho một phần mì thịt bò, một phần nước sốt, một ly nước chanh, một ly nước lọc." Ngôn Mộc thuần thục gọi món, đây đều là những đồ năm đó hai người ăn.

Cố Duy Nhất nhìn anh, trong mắt tỏa sáng, Ngôn Mộc bị cô nhìn có chút phát sợ, đưa tay gõ đầu cô một cái, "Phát ngốc rồi."

Cố Duy Nhất nhìn khắp mọi nơi, thời điểm này mọi người đã ăn xong, nhà hàng cơ bản không có ai, Cố Duy Nhất đứng lên ngồi sang chỗ cạnh Ngôn Mộc, trong mắt sáng ngời, nhanh hôn nhẹ lên môi anh, lúc này, Ngôn Mộc cũng không đẩy cô ra, ngược lại một tay giữ chặt đầu cô, trên môi mút nhẹ một cái mới buông ra.

Cánh môi Cố Duy Nhất ướt át, đôi mắt rạng ngời, cô cảm thấy hôm nay ngạc nhiên mừng rỡ đều muốn bạo phát, thì ra, gỗ mục cũng có thể đẽo nha, một khi như thế cũng không thể kiềm chế được.

(*Đây là hoa sơn chi nha)

chapter content