Huyễn Sủng Sư (Sủng Mị)

Chương 1628: Trận đồ bát quái ma diễm



Hơn nữa, một gã cao thủ Hồn Tể khác đang ở phụ cận, chỗ của hắn cũng có hơn bốn mươi người, như đám người gặp nạn đã tăng lên hơn trăm. Mục tiêu quá lớn, rất dễ bị băng sơn quái vật phát hiện.

"Sở Vương, lần này chúng ta cần có ngài hộ tống rồi."

Lý Nhạc thi lễ rồi nói, bộ dạng có vẻ áy náy.

Trước đó Lý Nhạc cảm thấy mình có thể dẫn năm mươi người rời đi, kết quả suýt chút nữa khiến cho bọn họ bỏ mạng. Vì thế trong lòng Lý Nhạc có chút không yên.

"Ta sẽ dọn dẹp đám băng sơn quái vật ở phía trước, ngươi dẫn bọn họ theo sau. Trên đường gặp những người còn sống thì cho họ vào đội, nhưng không được dừng lại một chỗ. Nếu gặp nguy hiểm lập tức phát tín hiệu cầu cứu."

Sở Mộ dặn dò Lý Nhạc.

Sở Mộ sẽ mở ra một con đường cho bọn họ chạy trốn, sau đó Lý Nhạc và một gã Hồn Tể khác dẫn đội ngũ trăm đám người từ từ tiến về phía trước. Bản thân hắn không thể nào đi theo bọn họ, bởi vì khắp thành còn có hơn ba mươi đội ngũ cần hắn hỗ trợ. Cho dù tốc độ hắn cực nhanh cũng khó lòng chạy qua chạy lại trong thời gian ngắn.

Lý Nhạc gật đầu tỏ ý đã hiểu, hiện tại đã có cường giả Bất Hủ mở đường, hành trình bọn họ trở về thành khẳng định không còn bao nhiêu nguy hiểm.

Sở Mộ lại biến mất một lần nữa. Lý Nhạc cảm thấy hoa cả mắt, trong lòng hắn thật sự hâm mộ thực lực của Sở Vương.

"Lý Nhạc tướng quân, tại sao ngài hành lễ với hắn? Chẳng lẽ hắn không phải là thuộc hạ của ngài sao?"

Một gã thanh niên bị thương hỏi.

Lý Nhạc hung hăng trợn mắt nhìn tới gã Hồn sủng sư trẻ tuổi:

"Chớ có nói hươu nói vượn, ta đây làm thuộc hạ cho người ta còn không xứng. Hắn là người mạnh nhất ta từng trông thấy rồi, một mình hắn mở đường cho ba mươi mấy đội ngũ Hồn Tể cứu viện. Nếu không có hắn, chúng ta nửa bước cũng khó đi, chớ nói chi dẫn các ngươi trở về nội thành an toàn."

Đám người gặp nạn nhất thời sững sờ, hóa đá ngay tại chỗ.

Lấy sức một người mở đường cho ba mươi mấy cao thủ Hồn Tể cứu viện? Đây là khái niệm gì?

Một đội ngũ cứu viện ít nhất cũng có vài chục người gặp nạn, ba mươi mấy đội ngũ cũng có tới ba, bốn ngàn người. Hơn nữa, các đội ngũ phân bổ tại những địa phương khác nhau, một mình hắn làm sao mở đường cho tất cả đội ngũ?

Trác Uyển và gã thiếu niên vẫn luôn cho rằng Sở Mộ chỉ là một trong những người đi cứu bọn họ, không nghĩ tới hắn thường xuyên qua lại giữa các đội ngũ. Khó trách hắn tiến vào hầm ngầm lại có thái độ vội vã và lạnh lùng như vậy.

Bởi vì hắn không có thời gian giải thích, cũng không cần thiết lãng phí thời gian chờ đợi một nhóm người hèn yếu. Chỉ cần hắn trì hoãn một phút thời gian rất có thể đội ngũ nào đó sẽ bị toàn diệt.

"Trác Uyển tỷ tỷ, chúng ta có hi vọng sống sót rồi?"

Gã thiếu niên nghi ngờ hỏi.

Hiện tại đã có một cường giả mạnh hơn Lý Nhạc tướng quân gấp mấy lần đến cứu bọn họ, cho dù phía trước có đông băng sơn quái vật hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.

"Ừ!"

Trác Uyển nghiêm túc gật đầu.

Hắn từ một thanh niên kiệt xuất cống hiến sức mình cho trận chiến Tuyết thành. Chỉ qua mấy năm đã trở thành một cường giả chân chính, đứng trong quân đoàn trăm vạn quái vật vẫn bình thản như thường.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Trác Uyển rất muốn biết những năm gần đây hắn gặp bao nhiêu kỳ ngộ, đã trải qua những chuyện kinh tâm động phách gì để phát triển tới trình độ này.

Những đội cứu viện từ vị trí khác nhau từ từ tụ tập lại một chỗ, nhưng mà di chuyển quy mô lớn sẽ làm cho băng sơn quái vật chú ý.

Khi hơn ba ngàn người gặp nạn tập trung lại, số lượng quái vật bao quanh đã lên tới gần vạn. Dõi mắt nhìn ra xa chỉ thấy thân ảnh quái vật đông nghịt, lệ trảo cắm vào trong đất chờ đợi cơ hội tiến công. Tiếng gầm thét liên tục truyền đến khiến cho mọi người kinh hãi thất sắc.

Một chuyện đáng sợ hơn nữa, chính là phía sau lưng đang có rất nhiều quái vật chạy tới. Đội ngũ cứu viện sắp bị chúng nó bao vây chặt chẽ. Có lẽ chúng nó đã cảnh báo với nhau, băng sơn quái vật giống như sóng lớn cuồn cuộn vỗ tới, đang điên cuồng nuốt hết, từ khu vực ngoại thành không ngừng đổ dồn về phía trung thành. Đến khi đàn quái vật xông vào trong thành đợt thứ hai, sợ rằng đám người gặp nạn không có cách nào sống sót. Chính vì thế, Sở Mộ phải mau chóng dẫn bọn họ vào trong nội thành.

Thời gian chậm rãi tiến vào ban đêm, ánh chiều tà đỏ rực trải rộng khắp tòa thành. Trên một tòa tháp lung lay chực đổ, Sở Mộ đứng trên đó dõi nhìn xuống. Hắn thấy được vô số băng sơn quái vật đang di chuyển trong tòa thành.

Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng ba nghìn người gặp nạn, chậm rãi nhắm hai mắt lại niệm chú ngữ.

Chú ngữ rất dài, khi hắn mở mắt ra lần nữa, hỏa diễm màu đen và hỏa diễm màu bạc bắt đầu bốc cháy chung quanh thân thể hắn.

Sở Mộ giơ tay tới trước, lĩnh vực ma diễm dần dần lan tỏa ra bốn hướng.

Hai luồng hỏa diễm màu sắc khác nhau xông thẳng lên trời, sau đó hình thành một cái đồ án Bát Quái ma diễm bao trùm phân nửa tòa thành.

Một nửa là màu đen, một nửa là màu bạc, đồ án Bát Quái ma diễm ẩn chứa lực lượng cường đại dị thường. Từ xa nhìn lại sẽ thấy được hình ảnh Bát Quái trận đồ, nửa đen nửa trắng vô cùng bắt mắt.

Bát Quái trận đồ chậm rãi xoay tròn, khu vực ma diễm bao phủ sinh ra lực lượng hủy diệt, ngay sau đó hơn ba ngàn người đồng thời thấy được một màn kinh khủng chí cực.

Hàng nghìn băng sơn quái vật ngăn cản phía trước đã bị ma diễm Bát Quái trận đồ biến thành tro bụi, một cơn cuồng phong thổi qua lập tức cuốn bay vào trong không khí. Nhưng mà băng sơn quái vật không hề sợ hãi, chúng nó vẫn không ngừng phát động thế công.

Mọi người không thể tin được sự thật trước mắt mình, tất cả bỗng nhiên dừng bước lại. Bao gồm những cao thủ Hồn Tể cũng lộ vẻ nghi hoặc, bọn họ không ngờ nổi thực lực Sở Vương lại cường đại tới mức này.

"Không nên dừng lại, tiếp tục đi!"

Sở Mộ nói với đám cao thủ Hồn Tể.

Hơn ba ngàn người hồi lâu mới tỉnh lại, vội vàng đi theo phía sau Sở Mộ.

Mấy ngàn đầu băng sơn quái vật bị mạt sát trong nháy mắt, trong quá trình bọn họ đi tới không có nguy hiểm quá lớn. Chẳng qua là một màn lúc nãy quá mức rung động rồi, hẳn là cả đời bọn họ không thể nào quên được.

Nội thành càng lúc càng gần, Sở Mộ dựa vào thực lực cường đại dẫn đoàn người gặp nạn đi đến cửa thành an toàn. Chung quanh còn có rất nhiều băng sơn quái điểu lượn lờ, Sở Mộ để cho Quỷ Khung Quân Vương đi trước hộ tống, bảo vệ đoàn người gặp nạn tiến vào nội thành.

Khi mọi người biết được Cự Nhân tộc cũng là Hồn sủng của hắn, trong lòng đám người gặp nạn càng thêm khâm phục. Trước đó bọn họ nghĩ rằng lấy thực lực một người không thể nào ngăn cản nổi quân đoàn trăm vạn băng sơn quái vật. Nhưng mà lúc này không có bất kỳ người nào nghi ngờ nữa.

Sau khi tất cả mọi người vào trong nội thành, thành chủ Băng Ly lập tức an bài bọn họ đi tới địa phương nghỉ ngơi. Đám người gặp nạn đã mệt nhọc hơn mười ngày rồi, bọn họ đói bụng, mệt mỏi, sợ hãi, bị hành hạ tinh thần hàng giờ hàng phút. Bây giờ rốt cuộc chạy thoát khỏi nanh nuốt quái vật, cả đám người nhất thời đổ gục xuống một mảng lớn. Thậm chí có không ít người tiến vào nội thành vẫn không tin mình còn sống, tai qua nạn khỏi nhanh như thế.

Trác Uyển và thiếu niên không có đi xa, mà tập trung với đội ngũ binh sĩ cứu giúp những người khác. Cho đến lúc này, số người được cứu đã lên đến hơn vạn.

Trác Uyển biết ngoài kia vẫn còn có người gặp nạn, nhưng dưới tình huống này bọn họ làm được như thế đã là cực hạn.

"Tổng soái, thật sự cảm tạ ngài. Ta vẫn nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi."

Trác Uyển khom người hành lễ với Sở Mộ.

Thiếu niên mặt mày có vẻ u mê, không biết biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào. Hắn im lặng đứng bên cạnh Trác Uyển, bộ dạng kích động run rẩy từng đợt.

Chỉ có những người tự mình trải qua cảm giác tử vong mới hiểu được mạng sống đáng quý.

Chương 1471: Trận đồ bát quái ma diễm. (Hạ)

"Nghỉ ngơi đi!"

Sở Mộ phất tay áo, lạnh nhạt nói.

"Tổng soái, ta còn có một thỉnh cầu nho nhỏ."

Trác Uyển nhỏ giọng nói.

"Thỉnh cầu gì?"

Sở Mộ hỏi.

Trác Uyển đi tới gần, nói khẽ với Sở Mộ:

"Phụ mẫu hắn đã qua đời trong tai nạn, bây giờ không chỗ dung thân. Hắn là người kiên cường, cũng là một Hồn sủng sư có thiên phú. Ta hi vọng tổng soái có thể chứa chấp, hắn rất sùng bái và kính ngưỡng ngài. Nếu ngài thu hắn làm đệ tử thì … "

"Hắn tên gì?"

Sở Mộ cắt ngang lời nàng.

"Đường Tuấn."

Trác Uyển vội vàng hồi đáp.

"Ta không thu đệ tử, nhưng ta sẽ dẫn hắn đến Vạn Tượng thành. Thánh vệ trưởng Trác Nông hẳn là cảm thấy hứng thú với hắn."

Sở Mộ gật đầu nói.

Thánh vệ đội là một chi đội ngũ mạnh nhất Tân Nguyệt Địa, bây giờ những Hồn sủng sư trẻ tuổi đều lấy đó làm mục tiêu phấn đấu của mình. Bất kỳ người nào có thể tiến vào đội ngũ Thánh vệ sẽ được bồi dưỡng, huấn luyện rất tốt. Con đường Hồn sủng sư cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

"Cảm ơn tổng soái! À, nên gọi ngài là Sở Vương."

Sắc mặt Trác Uyển tái nhợt, nhưng vẫn cố nở nụ cười.

"Cả người dính đầy máu vẫn có thể cười, không phải thằng điên cũng là thiên tài."

Trên thực tế, Sở Mộ cũng thấy hứng thú đối với tâm tính gã thiếu niên này. Chỉ mong hắn có thể trưởng thành ở trong hoàn cảnh tốt hơn.

Trác Uyển không dám tiếp tục quấy rầy Sở Mộ, nàng biết hắn bây giờ khẳng định còn có rất nhiều chuyện cần làm. Nàng kéo thiếu niên đi đến trạm dịch nghỉ ngơi, dọc đường nói cho hắn biết tin tức kia.

Đường Tuấn sững sờ một lần nữa, trước kia hắn nghĩ rằng mình có thể tiến vào quân đội hộ thành đã là vinh quang lắm rồi. Thánh vệ đội chỉ là mục tiêu quá xa vời, hắn không ngờ tới mình trải qua hoạn nạn lại gặp may mắn to lớn như thế. Chỉ cần bản thân hắn cố gắng, cuối cùng sẽ trở thành một gã Thánh vệ thực lực cường đại, nổi danh khắp chốn.

"Mệt mỏi không?"

Mục Thanh Y đi đằng xa đi tới, đưa cho hắn mấy viên Băng Tuyết quả.

"Công tác phòng ngự thế nào?"

Sở Mộ cầm lấy mấy quả, trực tiếp ném vào miệng mình, nuốt gọn.

"Người thô kệch!"

Mục Thanh Y liếc mắt nhìn hắn. Băng Tuyết quả chính là trái cây đặc biệt chỉ có ở chung quanh Băng thành. Ăn uống kiểu như hắn đúng là lãng phí của trời.

"Nội thành phòng ngự rất an toàn, đám quái vật tạm thời không có cách nào công phá tường thành. Chỉ có điều tiếp tục phòng thủ không phải là biện pháp. Nhưng mà chúng ta làm sao di chuyển mấy chục vạn người đi đến nơi an toàn?"

Mục Thanh Y nói.

"Ngươi ở lại bảo vệ tòa thành, ta sẽ đi vào sâu trong sông băng một chuyến. Để xem rốt cuộc là loại quái vật gì đang gây sóng gió."

Sở Mộ chậm rãi nói.

Tai họa nhất định phải có căn nguyên, Sở Mộ hiển nhiên là muốn tìm ra nguyên nhân phát sinh rồi diệt trừ nó.

"Ngươi đi ngay bây giờ?"

Mục Thanh Y lại hỏi.

"Ừ, trì hoãn quá lâu rất có thể làm cho sự tình chuyển biến xấu."

Sở Mộ gật đầu nói.

"Ngày mai hãy lên đường, ngày hôm nay ngươi mệt nhọc nhiều rồi, nên nghỉ ngơi một buổi rồi đi!"

Giọng nói Mục Thanh Y nhỏ nhẹ dễ nghe, hẳn là quan tâm đến trạng thái của hắn không tốt sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

"Không có gì đáng ngại!"

Sở Mộ cười cười nói.

Mục Thanh Y nhìn ánh mắt Sở Mộ, qua một hồi lâu mới nở nụ cười:

"Ngươi đó, ngoài mặt lạnh như băng làm như thấy chết mà không cứu. Kết quả lại dốc hết toàn lực cứu bọn họ. Nếu vậy, lúc trước ngươi cần gì hù dọa thành chủ và đám tướng lãnh?"

Mặc dù Mục Thanh Y đảm nhiệm công tác thủ thành, nhưng nàng thời thời khắc khắc đều chú ý đến tình huống Sở Mộ. Bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi hiếm có, lập tức nói đùa mấy câu, nhờ đó hóa giải bớt không khí nặng nề giữa hai người.

Lấy thực lực Sở Mộ bây giờ muốn giết một vạn người chỉ cần một cái kỹ năng là xong. Nhưng muốn cứu một vạn người lại phải bôn ba cả ngày, tiêu hao thể lực và tinh thần rất lớn.

Sở Mộ nhíu mày nói:

"Ta chỉ muốn nói cho bọn họ biết, có thể cứu ta tự nhiên sẽ cứu. Hơn nữa, ta vẫn cảm thấy trong chuyện này có chỗ kỳ quái, nếu đã có thư cấp báo tại sao không đưa cho ta sớm? Sau này trở về, ta sẽ cho người điều tra rõ ràng."

"Có lẽ là một khâu nào đó có vấn đề, bởi vì rất ít người có quyền lực trực tiếp gặp ngươi. Cần phải qua mấy người mới tới được chỗ ngươi."

Mục Thanh Y nghĩ ngợi một lát rồi nói.

Sở Mộ suy nghĩ hồi lâu, hẳn là trong chuyện này có kẻ mưu đồ bất chính rồi.

"Đám quái vật kia sắp phát động tiến công lần nữa rồi. Ta sẽ cho Quỷ Quân và Ma Thụ lưu lại giúp ngươi thủ thành."

Sở Mộ nói với Mục Thanh Y.

"Ừ, đi đi! Ta sẽ bảo vệ tốt bọn họ. À, thành chủ Băng Ly đã tìm được đệ đệ của nàng, nàng muốn tự mình cảm tạ, nhưng lại sợ ngươi bất mãn với nàng. Cho nên nàng nhờ ta hỏi ý ngươi thế nào?"

Mục Thanh Y cười nói.

"Ta không ý kiến đối với nàng, chẳng qua là không thích đám thuộc hạ của nàng. Gặp mặt thì không cần rồi, bảo nàng lo tốt chuyện của mình là được."

Sở Mộ lắc đầu nói.

"Cũng đúng, một nữ tử xinh đẹp như vậy tự mình dâng lên, lại còn ăn nói khép nép van cầu ngươi. Ngươi làm sao nhẫn tâm giận nàng đây?"

Mục Thanh Y mỉm cười híp mắt, cố ý quan sát sắc mặt hắn.

"Ta giống như cái loại người đó sao?"

Sở Mộ cười khổ. Tại sao những lời nói ra từ trong miệng Mục Thanh Y luôn luôn biến đổi hết vậy nhỉ? Bản thân hắn thậm chí còn chưa nhìn mặt nữ thành chủ kia, lấy gì mà mềm lòng với nàng?

"Không giống, ta chỉ hi vọng ngươi giống."

Mục Thanh Y nói một câu tràn đầy ẩn ý.

Sở Mộ làm như không nghe không hiểu, vội vàng nhảy lên trên lưng Dạ chạy thẳng vào trong sông băng.

Giữa đêm, băng tuyết trắng phau trải rộng khuất tầm mắt, gió lạnh thổi tạt vào mặt đau nhói. Sở Mộ cảm giác tiến vào trong băng nguyên càng sâu, không khí càng thêm rét lạnh.

Tùy thời tùy khắc đầu có hàn phong vần vũ, trên trời dưới đất đều có cạm bẫy chết người. Nhân lại rất khó sinh tồn ở nơi này, nhưng đây lại là thiên đường của Băng hệ Hồn sủng.

Sở Mộ càng đi càng cảm giác khí tức nơi này không hề tầm thường, trên thực tế Tân Nguyệt Địa chỉ là một địa cảnh cấp ba.

Tuy rằng thực lực nhân loại đã tăng cường trên phạm vi lớn, nhưng tại sao chủng tộc Hồn sủng sống trong Tân Nguyệt Địa cũng phát triển nhanh như vậy?

Trong chuyện này nhất định có cái gì đó bí ẩn, hoặc là có loại quái vật kinh khủng đang tác quái.

"Dạ, có thể cảm thấy cái gì khác lạ không?"

Sở Mộ dò hỏi.

Dạ chậm rãi lắc đầu, vừa đi vừa sử dụng tinh thần lực cảm giác bốn phía.

Sông băng vào đêm tĩnh mịch dị thường, trên đại địa vẫn có rất nhiều quái vật chậm chạp di động. Thỉnh thoảng vẫn có thể thấy được một vài băng sơn quái vật cấp chúa tể nằm ngủ trong hang động.

Hồn sủng hoang dã cấp bậc này không thể nào xuất phát từ Tân Nguyệt Địa, rất có thể chúng nó đến từ Băng Tuyết thế triều ở phương bắc. Nơi đó mới là quốc độ của Băng hệ Hồn sủng.

"Rống ~~~!"

Bỗng nhiên, từ chỗ sâu trong sơn mạch truyền ra một tiếng gầm thét vang dội, làn sóng âm khiến cho thế giới băng tuyết chấn động kịch liệt.

Sau khi tiếng gầm kết thúc, toàn bộ khu vực sông băng bỗng nhiên sôi trào một mảnh, tất cả băng sơn quái vật giống như là nổi điên, cắm đầu phóng chạy về cùng một phía.

"Rống rống rống!"

"Rống rống rống rống rống rống ~~~!"

Theo đó là vô số tiếng gầm cộng hưởng, tất cả chúng nó dần dần mất đi ý thức bản thân, đồng loạt rời khỏi lãnh địa của mình phát động tiến công lãnh thổ nhân loại.

"Thiếu chủ, tiếng gầm kia vốn là kỹ năng của một chủng tộc cổ xưa."

Hồi lâu sau, Ly lão nhi mới nói ra nhận xét của mình.

"Có tác dụng gì?"

Sở Mộ hỏi.

"Hồn sủng có năng lực này thường thường đều là chủng tộc huyết thống cực cao, chúng nó thiên sinh đã có năng lực thống trị, đồng thời cũng có thiên phú và lực lượng cường đại. Những á tộc đồng hệ sẽ dựa vào nó để sinh tồn, hoặc là thông qua nó tăng cường thực lực. Một khi kẻ thống trị muốn làm chuyện gì đó sẽ dùng tiếng gầm biểu thị ý định của mình, sau đó dùng kỹ năng có tác dụng tương tự Thị Huyết Cuồng Hóa gia trì cho toàn bộ thần dân. Hơn nữa, hiệu quả Thị Huyết Cuồng Hóa không biến mất, thậm chí những thần dân hoàn thành nhiệm vụ sẽ được tăng cường lực lượng vĩnh viễn."

Ly lão nhi chậm rãi giải thích.