Huyễn Sủng Sư (Sủng Mị)

Chương 1681: Đánh bại Hải xà vương



"Rống!"

Tiểu Chập Long chủ động tiến công, trăm vạn u hồn biến thành một trận sóng thần U Linh cuốn về phía Thất Lô hải xà vương.

Sóng thần U Linh và đại đương mênh mông va chạm trước tiên, trận chiến kinh hoàng trên trời cao khiến cho đám hải quân đang chạy trốn cũng phải điên đảo thần hồn, da đầu tê dại. Lỡ may trận năng lượng loạn lưu kia đổ ập xuống đầu bọn họ thì sao đây? Sợ rằng cả quân đoàn mười phần chết hết chín, chỉ có chỉ huy và tướng lãnh mới có khả năng sống sót.

Trăm vạn minh hồn giống như tre già măng mọc, hết đợt này tới đợt khác tràn vào đại dương.

Còn đại dương mênh mông huyễn hóa ra vô số Cự mãng không ngừng xung kích. Trong lúc nhất thời hai kỹ năng biến thành quân đoàn giao chiến, cả phiến thiên địa xuất hiện ngàn vạn chiến hồn gào thét, thanh âm vang vọng khắp nhân gian.

Thế nhưng, chỉ một lát sau thế công đã phân thắng bại, lực lượng Cự mãng vẫn mạnh hơn Minh Hà, đại dương thanh thế lớn mạnh dần dần thôn phệ u hồn. Phạm vi Minh Hà bắt đầu thu hẹp lại, số lượng u hồn càng lúc càng ít.

Trên thực tế, tiểu Chập Long thi triển kỹ năng Minh Hà đã tranh thủ thời gian cho Sở Mộ tích tụ năng lượng.

Thời điểm trăm vạn u hồn tiêu vong, Sở Mộ cũng đã hoàn thành kỹ năng Bát Quái trận đồ - Song Tà ma diễm.

"Uỳnh uỳnh uỳnh ~~~!"

Thanh âm như núi lửa bạo phát, từng đợt hỏa diễm phun trào từ trong Bát Quái trận đồ, biến thành Hỏa trụ xông thẳng lên trời cao.

Mỗi một đạo Hỏa trụ ẩn chứa lực lượng ma diễm có khả năng thiêu đốt thân thể và linh hồn, nhanh chóng xuyên qua phạm vi Minh Hà vừa mới biến mất tràn về phía Thất Lô hải xà vương.

"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ~~~!"

Số lượng Hỏa trụ càng lúc càng nhiều, Bát Quái trận đồ thả ra lực lượng ma diễm kinh khủng lấy xu thế lửa cháy đồng cỏ bắt đầu chèn ép lĩnh vực đại dương của Thất Lô hải xà vương.

Sau đó Bát Quái trận đồ chậm rãi xoay tròn chung quanh thân thể Sở Mộ.

Bát Quái trận đồ bao phủ cả một vùng trời, cơ hồ bình hành với đại dương phía dưới.

Một khi xoay tròn cảm giác giống như toàn bộ thế giới chuyển động.

Lực lượng ma diễm xoáy tròn theo hình đinh ốc, một mảnh biển lửa thiêu đốt hừng hực hóa thành thế trận Viêm long thăng thiên.

Lực lượng không gian loạn lưu và ma diễm bạo liệt dung hợp với nhau sinh ra năng lượng hủy diệt càn quét bốn phương.

Uy lực một chiêu này không thua gì lỗ đen thôn phệ khi Ấn cốc sụp đổ. Thời điểm uy lực Bát Quái trận đồ đạt tới đỉnh phong, không gian chung quanh Thất Lô hải xà vương bắt đầu tan rã, một cái lỗ đen khổng lồ chậm rãi thành hình.

Ở trong lỗ đen còn có hai loại ma diễm thiêu đốt và lực lượng hắc ám điên cuồng hủ thực.

Thất Lô hải xà vương giãy dụa thân thể, điều khiển nước biển tụ lại bảo vệ mình. Nhưng tất cả nước biển đều bị lỗ đen hút đi nhanh chóng, Thất Lô hải xà vương đành phải dùng chính thân thể của mình đối kháng với Bát Quái trận đồ.

Lưu lại ở bên trong Bát Quái trận đồ thời gian càng dài, Thất Lô hải xà vương bị thương càng nặng.

Nếu nơi này là hải vực, nó sẽ có nước biển vô cùng vô tận tùy ý sử dụng, mạnh mẽ phá giải kỹ năng Bát Quái trận đồ không chút khó khăn.

Nhưng ở đây là trời cao mấy vạn thước, mỗi lần khống chế đại dương sẽ tiêu hao đại lượng tinh thần lực. Hơn nữa, số lượng nước biển theo nó bay lên trời cũng chỉ có hạn.

Trong quá trình này, thân thể Thất Lô hải xà vương bị năng lượng hủy diệt không ngừng tan rã, rốt cuộc nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi và kinh hoảng.

Nó vung vẩy thân thể, dốc toàn lực bay ra khỏi phạm vi Bát Quái trận đồ.

Hình thể Thất Lô hải xà vương quá mức khổng lồ, bây giờ đối mặt với kỹ năng ẩn chứa sức mạnh thôn phệ di chuyển càng thêm khó khăn, chật vật hồi lâu vẫn không thể thoát thân.

Ngược lại, thân thể Thất Lô hải xà vương bị Bát Quái trận đồ dần dần nuốt mất, cuốn vào trong không gian loạn lưu. Ở trong đó sẽ có lực lượng hỗn độn cường đại hơn chờ đợi nó.

Uy lực Bát Quái trận đồ cần năng lượng ma diễm để duy trì và tinh thần lực khống chế rất lớn. Trong lúc Thất Lô hải xà vương liều mạng giãy dụa cũng tạo thành đả kích mạnh mẽ đối với Sở Mộ.

Sắc mặt Sở Mộ càng lúc càng tái, ma diễm trên người lúc sáng lúc tối, tinh thần và thể lực cũng tiêu hao nhanh chóng sắp sửa tiến vào trạng thái khô kiệt.

Sau đó nếu như hắn vẫn cố gắng duy trì đại trận, năng lượng tiêu hao kế tiếp chính là tính mạng lực.

Rốt cuộc Thất Lô hải xà vương đã bị Bát Quái trận đồ hoàn toàn thôn phệ, năng lượng ma diễm xao động dần dần suy giảm theo quá trình tinh thần Sở Mộ suy yếu. Không có năng lượng duy trì, phạm vi lỗ đen nhanh chóng thu hẹp tựa như cánh cửa địa ngục khép lại.

Vào giờ khắc này, hết thảy mọi thứ khôi phục yên tĩnh, nước biển mất khống chế đổ loạn xuống đại dương nhấc lên từng đợt sóng lớn cuốn về nơi xa. Khu vực hải vực lưu vong là địa phương chịu ảnh hưởng nặng nhất.

"Phù!"

Sở Mộ thở ra một hơi nhẹ nhõm, ma diễm trên người rút đi cực nhanh giống như là bị gió thổi tắt.

Thân thể hắn cũng bị chấn động, run rẩy mấy lượt mới bình ổn trở lại, suýt chút nữa là kiệt lực không thể tiếp tục phi hành.

Tiểu Chập Long vội vàng bay đến đón lấy hắn.

"Sa sa sa!"

Tiểu Chập Long há miệng để lộ hàm răng rồng lởm chởm, cho dù nó rất mỏi mệt nhưng tinh thần hưng phấn không hề suy giảm.

Đây là cường địch trước nay chưa từng có, thế mà vẫn bị đánh bại. Tiểu Chập Long bị thương rất nặng, lân vảy tróc ra mảng lớn, máu tươi ướt đẫm toàn thân. Nhưng nó cảm giác máu huyết sôi trào, cả người tràn đầy lực lượng chỉ tiếc không thể đánh thêm một trận.

Sở Mộ ngã ngồi trên lưng tiểu Chập Long, mỉm cười nói:

"Ngươi mạnh hơn rồi!"

Lần này Sở Mộ đối kháng chính diện với Thất Lô hải xà vương, đây là địch nhân có thực lực cao đẳng Bất Hủ, chỉ cần sai lầm một cái nhất định là tiêu đời. Cũng may là tiểu Chập Long nhiều lần tập kích giải vây mới giúp cho Sở Mộ thoát khỏi nguy hiểm.

Nếu không, hắn rất khó chịu đựng thời gian lâu như vậy.

Tiểu Chập Long hưng phấn gật đầu lia lịa, mang Sở Mộ bay về nơi xa.

Trận chiến với Thất Lô hải xà vương kéo dài từ hải vực lưu vong Ngoan Hải Thạch cho tới tận khu vực biên giới, hải vực chiếm diện tích mấy ngàn dặm bị năng lượng càn quét biến thành một mảnh hỗn độn. Sinh vật trong đó bị kỹ năng liên lụy tử vong căn bản đếm không hết.

Tiểu Chập Long chậm rãi phi hành, hạ thấp dần độ cao, Trữ Mạn Nhi thấy Sở Mộ chiến đấu trở về lập tức âu lo biến sạch. Trên mặt nở nụ cười vui vẻ, chạy vội tới ôm chầm lấy hắn, bàn tay khẽ lau đi nước mắt còn đọng. Có lẽ lúc nãy nàng lo lắng hắn đi chuyến này không về được.

"Ta không sao!"

Sở Mộ nhỏ giọng an ủi.

"Thất Lô hải xà vương đã chết?"

Trữ Mạn Nhi vội vàng hỏi.

"Không biết, hẳn là..."

Sở Mộ nói.

"Ùng ùng ùng!"

Vừa mới dứt lời, đường chân trời ở nơi xa bỗng nhiên chấn động phát ra thanh âm chói tai.

Sở Mộ quay đầu lại liền phát hiện không gian bên đó đang từ từ nứt vỡ, từng mảng từng mảng tan rã giống như là tấm gương vỡ vụn.

Bốn cái đầu rắn khổng lồ đột ngột xuyên phá không gian chui ra ngoài, máu tươi phun trào như suối.

Ngay sau đó, một thân thể Ác xà chậm rãi nhích ra khỏi lỗ đen. Vốn là lân phiến màu xanh sáng bóng bây giờ vỡ vụn, da tróc thịt bong thê thảm không thể tả.

"Rào rào rào!"

Sau khi rời khỏi lỗ đen ác liệt, Đại hải xà nhanh chóng chui xuống biển nhấc lên từng gợn sóng gió. Đồng thời khu vực kia cũng bị máu tươi nhiễm đỏ một vùng.

"Thật là đáng sợ!"

Trữ Mạn Nhi sợ hãi tái mặt, vội vàng chui ra sau lưng Sở Mộ.

"Không có chuyện gì, nó chạy trốn rồi."

Sở Mộ thấy mặt biển đỏ lòm cũng biết con quái kia đã trọng thương. Nếu như hắn còn khí lực sẽ đuổi theo không chút do dự, trực tiếp giải quyết Thất Lô hải xà vương càng sớm càng tốt. Dù sao còn đỡ hơn thả hổ về rừng, sau này hiểm họa khôn lường.

Nhưng Sở Mộ đã suy yếu tới cực điểm rồi, Thất Lô hải xà vương trọng thương, hắn cũng không khá hơn bao nhiêu. Hiện tại tìm tới chỗ nó sợ rằng cả hai sẽ lưỡng bại câu thương, lợi không bằng hại.

"Nó thế nào?"

Sở Mộ nhìn thoáng qua tiểu Hoàng Tuyền đang nằm trên bãi cát, mở miệng dò hỏi.

"Nó khá hơn rồi."

Trữ Mạn Nhi lập tức hồi đáp.

Mặc dù tiểu Hoàng Tuyền đang mơ mơ màng màng nhưng nó không có ngủ, ánh mắt vẫn đang nhìn vào Sở Mộ biểu lộ thần sắc kỳ lạ.

"Lúc nãy nó vẫn luôn nhìn ca ca chiến đấu."

Trữ Mạn Nhi cười nói.

Sở Mộ khẽ mỉm cười, đi tới gần tiểu Hoàng Tuyền vuốt ve lân phiến trên người nói.

Tiểu Hoàng Tuyền nheo mắt lại, không còn bài xích Sở Mộ như trước nữa, ngược lại bộ dạng có vẻ hưởng thụ như gặp trưởng bối.

"Ca ca, ngươi làm nhiều chuyện giúp cho tiểu Hoàng Tuyền giảm bớt tội lỗi. Lại còn liều mạng chiến đấu với Thất Lô hải xà vương, nó nhất định sẽ hiểu tâm ý của ngươi."

Trữ Mạn Nhi đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ và tiểu Hoàng Tuyền.

Sở Mộ gật đầu không nói, hắn bây giờ mệt chết đi được, tựa lưng vào tảng đá rồi nhắm mắt ngủ.

Sở Mộ mỏi mệt không chỉ là thể lực tiêu hao nghiêm trọng, mà tinh thần hắn cũng bị đả kích rất nặng.

Những lúc mệt mỏi, trong lòng Sở Mộ sẽ sinh ra cảm giác cô độc và trống rỗng. Hắn chỉ muốn ôm lấy Diệp Khuynh Tư rồi lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.

Khi Trữ Mạn Nhi đỡ hắn ngồi xuống, bản thân hắn đã dần dần mất ý thức rồi, căn bản không thể phân biệt chân thật và ảo giác. Hắn khẽ gục đầu vào trong lồng ngực mềm mại, hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm Sở Mộ ngủ say, tiểu Hoàng Tuyền cũng chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở dần dần bình ổn.